Chương 27: (Vô Đề)

Trợ lý Lý đang chờ ở gần đó nhanh chóng phát hiện tình hình bên này.

Anh sững người một lát, lập tức cúi đầu lấy điện thoại ra xem. Nhưng trên màn hình hoàn toàn yên tĩnh, anh rất chắc chắn Minh Ương không hề gửi cho anh bất kỳ tin nhắn nào trước đó.

Anh lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, không rõ tình hình.

Thẩm Ký Niên nhìn cô từ xa, chỉ hỏi như thường lệ: "Sao không qua đây?"

Cằm của người đàn ông vẫn giữ đường nét dứt khoát và thả lỏng, không hề có vẻ gì căng thẳng.

Hoạt động hôm nay đã kết thúc, những người chưa rời đi xung quanh không ít.

Minh Ương cũng không từ chối, nghe lời đi qua đó.

Mạnh Thiếu Linh ở ngay sau lưng anh, cô có thể thấy ánh mắt kia —— kiêu ngạo, không thân thiện.

Vì vậy cô rất rõ một sự thật: Mạnh Thiếu Linh không dung thứ cho cô.

Sẽ không cùng cô tồn tại.

—— Lựa chọn này đã bị loại bỏ từ rất sớm.

Một khả năng nào đó mà anh từng nghĩ đến vốn dĩ sẽ không thể thành lập.

Minh Ương đi tới, dừng bước trước mặt họ. Cô mỉm cười, hỏi: "Sắp về rồi ạ?"

Cô không hỏi một câu nào về tình hình trước mắt, cũng không hỏi han bất cứ điều gì.

Dịp hôm nay rất quan trọng, từ trang phục đến trang điểm, lễ nghi, Mạnh Thiếu Linh suốt cả quá trình đều giữ phong thái tao nhã và phóng khoáng. Đặc biệt là trước mặt các vị lãnh đạo, càng cần phải chú ý, cô ta không chỉ đại diện cho công ty, mà còn đại diện cho nhà họ Mạnh.

Chỉ duy nhất lúc này, mới lộ ra chút manh mối, nụ cười nơi khóe môi cô ta thu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Ương.

Cũng không biết, đối phương đến trước mặt cô ta là để khiêu khích hay là tuyên chiến.

Thẩm Ký Niên nhìn thẳng vào Minh Ương, anh quá hiểu cô, đến mức nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhưng trên mặt cô không hề có chút bất thường nào, khóe môi vẫn mang nụ cười nhẹ.

Anh gật đầu, chào tạm biệt Mạnh Thiếu Linh như thường lệ.

Mạnh Thiếu Linh cười cười "Vậy lần sau hẹn gặp lại."

Trợ lý Lý cực kỳ tinh ý, đã cho tài xế lái xe qua. Họ vừa nói chuyện xong, xe cũng đã dừng ngay trước mặt.

Minh Ương đút tay vào túi, trước khi rời đi, cô cười nhạt nhìn Mạnh Thiếu Linh một cái. Mạnh Thiếu Linh nhìn lại, nhưng cô không làm gì cả, chỉ cùng anh lên xe rời đi.

Mãi cho đến khi chiếc xe đó đi xa, Mạnh Thiếu Linh vẫn đứng tại chỗ, cô ta chau mày. Lần đầu tiên, trong một cuộc đối đầu với một người phụ nữ, lại khiến cô ta khó đoán đến vậy, thấp thỏm nghi ngờ, trong khi đối phương từ đầu đến cuối vẫn luôn điềm nhiên như không. Cô ta thậm chí không nắm chắc được Minh Ương rốt cuộc đang muốn dùng chiêu gì.

Vừa lên xe tấm chắn đã được kéo lên, trợ lý Lý và tài xế không dám làm phiền thế giới của hai người họ.

Thẩm Ký Niên kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô.

Lần này họ đã gần nửa tháng không gặp nhau. Tiếp tục hôn, bàn tay đang nắm lấy đầu ngón tay cô của anh buông ra, chuyển sang x** n*n các đốt ngón tay của cô.

Lúc nãy đeo khẩu trang kín mít, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt, cũng có thể đoán được lớp trang điểm ẩn sau khẩu trang. Bây giờ kéo khẩu trang xuống, quả nhiên, diễm lệ động lòng người, xinh đẹp đến mức vô lý.

Nụ hôn của anh dần dần không còn kiềm chế nữa.

Xe chạy ổn định, trong xe yên tĩnh.

Trong cơ thể như có sóng trào dâng. Nhưng cô không mất kiểm soát, cô đưa tay ôm lấy anh, cơ thể họ áp sát vào nhau, quần áo của cả hai đều bị nhàu nát và xộc xệch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!