Chương 24: (Vô Đề)

Không gian phòng khách sạn có hạn, cô bất giác bị ép đến trước cửa sổ sát đất.

Nơi sống lưng tựa vào lạnh buốt, nhưng chút hơi lạnh đó đã bị hơi nóng cuồn cuộn trong cơ thể át đi.

Anh đan lấy ngón tay cô, đưa vào trong, khi vào đến nơi sâu nhất, lực nắm lấy mười ngón tay cô cũng chặt tương tự. Trong động tác v**t v* xương ngón tay cô, dường như ẩn giấu một chút khó chịu không thể hoàn toàn thỏa mãn.

Lúc máy bay của Minh Ương hạ cánh hôm nay vẫn là ban ngày.

Bây giờ, trăng sáng đã lên cao ngoài cửa sổ, vô số tòa nhà đèn đuốc rực rỡ, những đốm sáng chiếu lên người cô và anh lúc này.

Cơn nóng bức đồng thời xâm chiếm cả anh và cô.

Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, hôn vừa mạnh vừa sâu.

Bầu trời đêm xanh thẳm, điểm xuyết mấy vì sao, ánh sao nhảy múa, thắp sáng trên bầu trời thành phố này, là cảnh đêm hiếm thấy ngày thường.

Khi đêm sâu nhất, ánh sao sáng nhất.

Anh ngẩng mắt lướt qua một cái, nén đi ý nghĩ diễm lệ sâu trong đáy mắt, dẫn cô xoay người lại.

Từ lúc nãy đến bây giờ, cô khó khăn lắm mới có được một chút cơ hội để thở. Còn chưa kịp tỉnh táo lại, cũng không biết anh định làm gì.

Anh hiếm có khi yên tĩnh trong giây lát.

Cho đến khi cô đối diện với bầu trời sao sáng rực đêm nay, đối diện với những ánh đèn phồn hoa bất tận ngoài cửa sổ.

— Minh Ương chịu một cú sốc thị giác ngắn ngủi.

Cô chớp mắt, cảm nhận khoảnh khắc này.

Thẩm Ký Niên đứng sau lưng cô, hai người không ai nói gì. Nụ hôn của anh lặng lẽ chìm vào hõm cổ cô.

Sống lưng cô phơi bày trong tầm mắt của anh, trong đôi mắt cúi xuống của anh phản chiếu hình ảnh xương cánh bướm mảnh mai, là sống lưng trắng như ngọc không tì vết. Vết mực trong đôi mắt phượng, so với bầu trời đêm ngoài cửa sổ, cũng không hề thua kém.

Đến sau này cô hoàn toàn không đếm được đã bao nhiêu lần.

Cho đến khi liếc mắt qua, nhìn thấy anh lấy ra chiếc cuối cùng bên trong. Thẩm Ký Niên ngẩng mắt, bắt gặp ánh nhìn của cô, hơi thở của cô khẽ ngừng lại.

Cô chỉ mang theo một hộp.

Anh thật sự không chút khách sáo, không chừa lại một chiếc nào.

Anh nhanh chóng quay lại, nụ hôn cũng mang theo hơi nóng, khàn giọng nói: "Lần cuối."

Đầu ngón tay cô khẽ động, cào nhẹ vào lòng bàn tay anh.

… Nếu như theo ý cô mà nói, lần thứ hai đã nên kết thúc rồi.

Tiếc là cô không có quyền quyết định.

— Cô giống như một người đang nướng trên giường bị lôi dậy một cách cưỡng ép.

Anh lại nuốt trọn nụ hôn của cô.

Khi chiếc cuối cùng bất ngờ bị rách, động tác của cả hai người đều dừng lại.

Trong phòng lặng đi một giây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!