Sau lần chia tay này, có lẽ họ sẽ rất lâu không gặp lại nhau nữa.
Giống như trước khi quay cảnh phim này vậy, bao nhiêu năm qua đều không có bất kỳ mối liên hệ nào, cũng không quen biết nhau.
Đây chỉ là một cuộc chia ly rất bình thường, không hiểu vì sao lại khiến Lê Nguyệt cảm thấy có chút nặng nề không buông bỏ được.
Hôm nay bà ấy có chút kỳ lạ, hiếm khi không đáp lại lời của Minh Minh Ương. Nhưng ngay lúc sắp lướt qua nhau, bà ấy đột nhiên đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay của Minh Ương.
Lê Nguyệt đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa ra một yêu cầu vô cùng đường đột với người đồng nghiệp của cháu gái, một người có địa vị không thể xem thường trong giới và không thể tùy tiện đắc tội hay đối đãi: "Dì có thể nhờ cháu một việc được không?"
Minh Ương khẽ nghiêng đầu, đợi bà ấy nói tiếp.
"Dì nói đi ạ?"
Cô không biết bà Ôn có chuyện gì cần mình giúp đỡ?
Bàn tay còn lại của Lê Nguyệt nắm chặt rồi lại buông ra, sau vài lần do dự, cuối cùng vẫn khó khăn mở lời:
"Cháu… có thể… làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với dì không?"
Minh Ương chau mày, ngỡ ngàng nhìn bà ấy. Không hiểu sao bà ấy lại đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Một khi đã mở lời, những câu nói sau đó trở nên kiên định hơn. Lê Nguyệt nhìn thẳng vào cô, giọng nói ngoài sự khẩn cầu ra thì phần nhiều là nỗi bất lực của người không tìm thấy lối ra: "Ta thật sự đã tìm con bé rất nhiều năm rồi."
Mấy năm đầu tiên, chuyện tiểu thư nhà họ Ôn bị thất lạc không phải là bí mật, đủ loại người mang theo tin tức, hoặc bế theo đứa trẻ tìm đến cửa nhiều không kể xiết, chỉ mấy năm gần đây mới ít đi. Bao nhiêu năm nay, Lê Nguyệt không biết đã làm bao nhiêu lần xét nghiệm quan hệ huyết thống.
Nhưng rất hiếm khi bà lại chủ động và mãnh liệt như thế này.
"Cho dù kết quả không phải, ta có thể nhận cháu làm con gái nuôi được không?" Lê Nguyệt rất khẽ nói, hốc mắt bất giác đỏ lên, nhưng ba vẫn giữ vẻ tao nhã "Ta thật sự rất thích cháu."
Bà biết, mỗi một câu bà nói hôm nay đều rất đường đột.
Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, có lẽ bà sẽ không bao giờ tìm lại được Ôn Hi của mình nữa.
Đầu ngón tay bà đang níu lấy Minh Ương vô thức siết ngày một chặt hơn.
Mạt Mạt ôm túi xách của Minh Ương, vẫn ở trong phòng hóa trang, không biết có nên ra ngoài hay không.
Ôn Tuyền theo sau đến để tẩy trang, nhưng lại dừng bước ở bên ngoài. Cô ấy nhìn bóng lưng của Lê Nguyệt, không dám tin vào sự cố chấp đột nhiên trỗi dậy này, lại có chút lo lắng đầy ẩn ý. Ánh mắt của Ôn Tuyền từ từ chuyển sang khuôn mặt của Minh Ương, mang theo vẻ dò xét và nghi ngờ.
Minh Ương khẽ mím môi. Dây cót điều khiển cơ thể dường như đã ngừng hoạt động, các khớp xương như bị gỉ sét và cứng lại, không biết phải hành động ra sao.
Người bình thường dường như rất khó để từ chối một người mẹ như vậy. Bất kể đối phương giàu có đến đâu, thân phận cao quý thế nào, cũng chỉ là một người đáng thương.
Hồi lâu, cô lặng lẽ cụp mi mắt xuống: "Xin lỗi, dì Ôn, nhưng có lẽ là dì đã nghĩ nhiều rồi."
"Lúc nhỏ cháu chưa từng đến Bắc Thành, gia đình cháu cũng chưa bao giờ nói với cháu rằng cháu không phải con ruột." Cô an ủi Lê Nguyệt một cách rất khéo léo "Mọi chuyện có lẽ chỉ là do dì suy nghĩ nhiều thôi ạ."
Lê Nguyệt đã rơi nước mắt nóng hổi trong giọng nói của cô.
Minh Ương tránh ánh mắt của bà ấy. Không nói ra, nhưng cô cũng từng dấy lên suy đoán tương tự. Chỉ là suy đoán đó, chưa kịp chứng thực đã bị chính mình dập tắt tia lửa.
Khoảng cách rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lê Nguyệt, đó là một mùi hương dịu dàng thanh nhã, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Cũng là mùi hương không bao giờ xuất hiện trên người Triệu Thụy Chi.
Cô ngay cả gia đình của Thẩm Ký Niên còn không vào được, thì làm sao có thể hòa nhập vào một gia đình có cùng đẳng cấp như vậy.
Ôn Hành Chi cùng bố mình vội vã đi tới. Anh ta một tay đút trong túi quần, mân mê vật lành lạnh bên trong, ánh mắt như đuốc, nhìn thẳng vào người ở bên trong.
Thấy họ đã nói chuyện xong, Ôn Tuyền khẽ thở phào một hơi, đúng lúc bước vào, cô ấy đưa tay ôm lấy vai Lê Nguyệt "Mẹ, chúng ta đừng làm phiền người ta nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!