Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ đậu ở một góc bên ngoài phim trường, ánh tuyết phủ lên thân xe một lớp sương lạnh.
Khu vực này rất ít người đến, lại ở trong góc tối của ánh đèn, vắng vẻ lạnh lẽo.
— Đây là địa điểm mà cô đã nhắm sẵn từ khi mới bắt đầu quay phim.
Cuộc gặp gỡ giống như đang đánh du kích.
Tấm chắn được nâng lên, Thẩm Ký Niên một mình ngồi ở ghế sau xử lý công vụ.
Chiếc xe yên tĩnh dừng tại chỗ một lúc lâu, bốn bề tĩnh lặng, cho đến khi đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ, ngay sau đó, có người nhanh chóng mở cửa lên xe.
Minh Ương lao vào lòng anh, hấp thụ nguồn nhiệt ổn định trên người anh, khẽ thở ra một tiếng thỏa mãn.
Thẩm Ký Niên một tay đặt máy tính bảng sang bên cạnh, một tay ấn cô vào lòng.
Cô gần như dán cả người vào anh.
Máy sưởi ngoan ngoãn sưởi ấm cho cô.
Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn cô, chu đáo phục vụ một tiếng: "Hài lòng không?"
Cô lại dụi dụi vào người anh, cảm thấy chỗ nào cũng thoải mái, khẽ gật đầu, cười nói: "Anh ở đây đợi bao lâu rồi?"
Xe dừng ở đây, anh vừa rồi cũng không bị ảnh hưởng mà phê duyệt công vụ, Thẩm Ký Niên không để tâm: "Không lâu lắm."
Cô ngẩng đầu lên, hôn lên yết hầu của anh "Sao lại đến vào lúc này?"
Nơi cô hôn, bất giác trượt lên trượt xuống.
Thẩm Ký Niên nhắm mắt lại, che đi sắc tối trong đáy mắt "Không biết khi nào em kết thúc. Đợi ở đây thêm một tiếng nữa là phải xuất phát ra sân bay."
Minh Ương hơi sững sờ "Đi công tác ạ?"
"Ừm" tay anh không mấy an phận, đi xuống dưới, đầu ngón tay v**t v* bên hông cô, từng chút một, rõ ràng cách một lớp quần áo dày như vậy, mà dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng "Chỉ gặp em một lát."
Bị thúc giục quá gấp, không cho anh quá nhiều thời gian.
Khóe miệng Minh Ương khẽ động, đột nhiên cười nói: "Vậy nếu không gặp được… thì phải làm sao?"
Anh nhếch môi, khí chất thản nhiên ung dung trên người trước sau không đổi "Vậy thì là do tôi và Minh tiểu thư, duyên phận không đủ."
Cái lạnh lúc vừa mới bước vào đã bị hơi nóng trên người anh làm tan chảy, nóng đến mức ngay cả đáy mắt cô cũng có chút nóng. Rõ ràng không có thời gian, còn phải lái xe lâu như vậy đến đây. Đã là đêm khuya, họ cũng không chắc có thể gặp được nhau.
May là, duyên phận hôm nay vẫn đủ.
Cô nuốt nước bọt, áp sát lên hôn lên cằm anh, rồi lại tìm lên, hôn lên môi anh.
Trong không gian có hạn, dường như càng dễ thân mật hơn.
Anh nắm lấy eo cô, hôn cô. Trong hơi thở ngày càng nóng bỏng của anh, nhiệt độ trên người cô cũng tăng lên rất nhanh.
Bị kìm kẹp, nín lại một hơi thở khó nhịn.
Hơi lùi ra, cô nhìn vào mắt anh, cố gắng tách lớp sương mờ trước mắt, để tầm nhìn rõ ràng hơn. Rất khẽ một tiếng cười: "Thẩm tiên sinh, các anh…"
Anh cúi mắt nhìn cô, sắc mắt vẫn tối đi theo thói quen, cảm thấy tiếng gọi này quá xa cách.
"Khi nào anh kết hôn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!