"Hửm?"
Cô từ từ tỉnh lại từ trong cơn buồn ngủ.
Trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên giật mình tỉnh táo.
Minh Ương khẽ nói: "Chuyện của em, sẽ không nói cho họ biết đâu."
Chuyện ở bên ngoài, người nhà vốn dĩ không biết. Không biết cô đang đóng phim gì, không biết cô lại nhận công việc mới nào, không biết cô lại bay đến nơi đâu.
Không biết học phí năm đó làm sao để bổ sung gấp, không biết tình hình kết giao bạn bè của cô, cũng không hiểu rõ tình trạng tình cảm của cô.
—— Bọn họ không biết gì cả, không chỉ riêng một chuyện này.
Cô không rơi vào cái bẫy của anh, không trả lời một câu hỏi nào, mà cứ thế nhẹ nhàng lật qua cả một trang nội dung như vậy.
Minh Ương rướn người tới hôn lên khóe môi anh, đôi mắt sáng lấp lánh: "Sao anh lại đến đây muộn thế này?"
Sáng mai anh phải đến công ty, từ đây đến Kinh Việt chắc phải mất một hai tiếng di chuyển, nếu gặp phải giờ cao điểm kẹt xe thì càng không biết mất bao lâu.
Cô dỗ dành người khác dường như ngày càng có kinh nghiệm. Thẩm Ký Niên khẽ nhếch môi: "Vừa mới làm xong việc, qua đây thăm ban* cô Minh một chút."
(*) Thăm ban*: thăm đoàn làm phim
Trước đây anh đã hứa sẽ đến thăm đoàn phim, nhưng mãi vẫn không có thời gian.
Tối nay… chỉ là thực sự rất nhớ cô.
Xe chạy thẳng từ nơi tổ chức tiệc tối đến đây, lúc nãy khi xuống xe, anh nhìn kim đồng hồ chỉ một giờ, khóe môi cũng cong lên một nụ cười có mấy phần bất đắc dĩ.
Thật sự có thể xem là lần đầu tiên trong đời rồi.
Minh Ương khẽ cong môi. Tự mình ở trong đoàn phim quá cô đơn, cô thực sự rất nhớ anh.
Dưới lớp chăn, anh nắm lấy đầu ngón tay cô, xoa nhẹ một lúc.
Dường như đang cân nhắc lời nói.
"Ương Ương."
Thẩm Ký Niên vẫn cất tiếng.
Mặc dù chỉ là giọng điệu trầm tĩnh như thường lệ, nhưng cô vẫn nghe ra được mấy phần khác thường, tò mò ngước mắt lên: "Hửm?"
Cơn buồn ngủ của cô đã bị câu hỏi vừa rồi của anh dọa cho chạy mất, bây giờ vô cùng tỉnh táo, vùi trong lòng anh hít hà mùi hương quen thuộc. Không làm gì cả, cũng sẽ cảm thấy tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
"Nhà họ Thẩm và nhà họ Mạnh, năm nay chắc chắn sẽ có một cuộc liên hôn."
Cuối cùng anh cũng nói ra, giọng nói quá đỗi trầm lạnh, bình tĩnh.
Minh Ương ngập ngừng một chút.
Lát sau, cô rất khẽ "ừm" một tiếng.
Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn cô, hạ giọng: "Đã nghe nói rồi, phải không?"
Cô mím môi, thành thật gật đầu.
Ánh mắt anh hơi sâu thẳm. Dường như cũng đã lường trước được điều này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!