Chương 17: (Vô Đề)

"Nếu như bên trong là nhẫn thì sao?"

Minh Ương đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục video call với Khương Lai, tay thì đang thu dọn một số đồ mang về.

Nghe vậy, động tác của cô hơi dừng lại. Một lúc sau, mới khẽ cụp mắt, thấp giọng nói: "Em cũng không biết."

Nhưng tình hình thực tế đã bày ra trước mắt, dường như đã cho cô câu trả lời.

Đôi bông tai vừa được lấy ra khỏi hộp gấm, cô thu vào trong lòng bàn tay.

Khương Lai vốn đang làm việc, nghe một hồi, cô ấy đặt máy tính sang một bên. Do dự hỏi: "Vậy lúc đó anh ấy phản ứng thế nào?"

Minh Ương bất lực nói: "Hơi tức giận."

Trực giác của anh về phương diện này luôn rất nhạy bén. Lần triển lãm váy cưới trước cũng vậy, mãi cho đến khi cô chủ động lại gần anh, mới khó khăn lật qua được trang đó.

Khương Lai thở dài một tiếng: "Trong lòng anh ấy có cậu."

Minh Ương nhếch môi: "Chỉ là, những người như họ, chúng ta đâu biết được sự rung động của họ có thể đến mức nào, phải không?"

Họ cách biệt quá lớn. Ngồi ở vị trí của anh, những thứ nhìn thấy và trải nghiệm quá nhiều, những điều cần phải lo lắng và cân nhắc cũng nhiều. Có lẽ có rung động, nhưng khó nói được rằng sự rung động này đủ để anh vì cô mà làm đến mức nào.

Cô quá tỉnh táo, từ rất sớm đã nhìn thấu.

Cô đương nhiên nhìn ra được, anh muốn cô đòi hỏi nhiều hơn. Nhưng đó là bây giờ. Nếu như cô ngay từ đầu đã "không biết điều", thì cô căn bản không thể ở bên cạnh anh một cách yên ổn qua mấy năm nay.

Khương Lai lại thở dài một hơi. Cả trái tim như bị vò đi vò lại, vò thành một cục giấy, nhăn nhúm ghê gớm.

Ở bên người có thân phận cách biệt quá lớn chính là điểm không tốt này, xa vời đến hư ảo, một cảm giác không thể nắm trong tay.

Minh Ương cất đôi bông tai vào hộp trang sức. Cô nhớ lại cuộc đối thoại hôm nay với Ôn Hành Chi, không khỏi hỏi: "Lai Lai, cậu có thấy, con đường này của tớ đi… có thuận lợi không?"

Khương Lai tưởng lại có người đang ghen tị nói kháy con đường của cô đi dễ dàng thế nào, bây giờ sống tốt ra sao. Giọng nói lập tức cao lên hai tông: "Không hề. Cậu đi đến ngày hôm nay, lúc nào mà thuận lợi chứ?"

Khương Lai đến giờ vẫn nhớ, cảnh tượng năm đó ở trường đại học khi cô vừa bị gia đình cắt sinh hoạt phí.

Ngày hôm đó cô ấy gọi mãi không được điện thoại của cô, ở ký túc xá cũng không đợi được người về. Ra ngoài tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm thấy người ở cửa tòa nhà giảng đường số hai.

Lúc đó đã rất muộn, người qua lại trong khuôn viên trường cũng ít đi, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gió rít lạnh lẽo. Mãi đến khi tìm thấy cô trên bậc thềm, Khương Lai mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy không biết cô đã ngồi ở đó bao lâu. Ngày hôm đó, cô chỉ ngẩng đầu nhìn cô ấy, dè dặt đưa ra lời đề nghị: "Lai Lai, nếu như cậu có thể tin tưởng tớ…"

Cô có chút khó mở lời, nhưng vẫn phải nói ra, vay một khoản tiền trước. Cô nói, cô sẽ trả lại sớm nhất có thể, cô sẽ tự mình đi kiếm tiền.

Lần đầu tiên đối mặt với vấn đề như vậy, cô đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu ở đây. Trong khoảng thời gian ngồi đây vừa rồi, có lẽ cô đã không ngừng suy nghĩ về các cách trả nợ khác nhau, và mỗi con đường để tiếp tục đi tới.

Khương Lai không nói nên lời về tâm trạng của mình lúc đó. Trong mắt cô ấy, Minh Ương đáng lẽ phải là thiên chi kiêu nữ rạng rỡ, cô xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, mấy năm ở trường này đáng lẽ phải là mấy năm cô tích lũy để chuẩn bị bay cao bay xa. Chứ không phải, vì một chút học phí và sinh hoạt phí đó mà bị mắc kẹt không thể tiến về phía trước.

Con đường này của cô, hai chữ thuận lợi chưa bao giờ có liên quan.

Minh Ương nghĩ lại cũng thấy đúng. Nếu cô là… thì tình hình mà cô và Ôn Hành Chi tưởng tượng, chắc chắn không thể liên quan gì đến nhau. Không thể nói là bình đạm, cũng không thể nói là thuận lợi.

Cô cũng không biết hôm nay tại sao lại hỏi anh những điều đó.

Có thể là vì một số nghi ngờ vẫn luôn lan rộng trong lòng. Một số ý nghĩ vừa bị đè xuống, lại bị khơi lên, lặp đi lặp lại mấy lần, làm sâu sắc thêm sự nghi ngờ của cô.

Nghĩ ngợi một chút, nhân lúc có thời gian, cô vẫn gửi một tin nhắn cho Triệu Thụy Chi. Vốn định hỏi mấy câu, lại không ngờ, Triệu Thụy Chi mở miệng ngắt lời cô: "Con đang ở đâu thế? Mẹ với em con vừa đến Bắc Thành rồi!"

Minh Ương còn tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!