Lúc Ôn Hành Chi đến, vừa hay đã phá vỡ thế bế tắc này.
Tối qua anh ta nghỉ ngơi ở khách sạn bên này, vốn là được Lê Nguyệt gọi đến để ăn sáng cùng em gái, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp phải chuyện này.
Anh ta liếc nhìn hiện trường, nhanh chóng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, bước vào, nhìn Minh Ương: "Không sao, đừng lo lắng, cô về trước đi."
Lê Nguyệt nhìn miếng ngọc bội, ánh mắt lại chuyển sang Minh Ương, chân mày vẫn luôn nhíu chặt. Vẻ kinh hồn chưa định của bà dần lắng xuống, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên gương mặt Minh Ương.
Bà vẫn luôn không nói gì.
Minh Ương xin lỗi thêm lần nữa rồi mới rời đi.
Từ trước đến nay Lê Nguyệt đều là người dễ gần, sự cố vừa rồi xảy ra quá đột ngột, cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Lê Nguyệt, vì vậy, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Lúc về phòng, Mạt Mạt vẫn đang sắp xếp những món quà đó. Minh Ương có chút lơ đãng, không biết đang nghĩ gì.
Cô kéo chiếc vali mình hay dùng nhất ra, lục lọi trong ngăn, nhưng không tìm thấy thứ muốn tìm.
Đôi khi Mạt Mạt sẽ giúp cô sắp xếp hành lý, Minh Ương quay đầu lại hỏi: "Mạt Mạt, em có nhớ miếng ngọc bội của chị để ở đâu không?"
Mạt Mạt đang ghi chép trong sổ, món quà này phải gửi bưu điện, món này lát nữa có thể mang đi tặng. Đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời: "Để trong chiếc túi xách mà chị mang đến hôm đó."
Lần này cô đến đây tổng cộng chỉ mang hai chiếc túi.
Minh Ương nhớ ra rồi, nhanh chóng qua đó tìm ra.
Miếng ngọc bội này cô đã đeo từ nhỏ, sau này vì tính chất công việc, quanh năm suốt tháng bay khắp nơi, Triệu Thụy Chi liền mang đến chùa cầu nguyện, giống như một lá bùa hộ mệnh, bỏ vào trong một chiếc túi gấm cho cô, dặn cô mỗi khi đi xa đều phải mang theo.
Cô đã rất lâu không lấy ra xem, nên vừa rồi tuy cảm thấy quen thuộc, nhưng không dám chắc chắn.
Lúc này, cô lấy miếng ngọc bội từ trong túi gấm ra, sau khi nhìn rõ hình khắc trên đó, mới cuối cùng xác nhận được suy đoán của mình ban nãy.
Quả thật rất quen thuộc.
Vân của ngọc giống, hoa văn trên đó cũng giống, đều là rồng và phượng.
……Là trùng hợp sao?
Cô hơi cau mày, đầu ngón tay vô thức v**t v* trên đó. Mạt Mạt hỏi: "Sao vậy? Chị đột nhiên tìm nó làm gì?"
Cô lắc đầu: "Không có gì."
Minh Ương cầm điện thoại, gửi một tin nhắn wechat cho Ôn Tuyền: [Thật ngại quá, đã làm rơi ngọc bội của cô.]
Ôn Tuyền biết cô vẫn còn canh cánh chuyện ban nãy, liền an ủi: [Không sao đâu, không bị vỡ, đừng lo!]
Đầu ngón tay cô hơi dừng lại, vẫn hỏi: [Tôi muốn hỏi một chút, miếng ngọc bội đó mua ở đâu vậy? Liệu có mẫu giống hệt không?]
Ôn Tuyền: [Chắc là không có đâu, đó là] cô ấy đang gõ chữ, vô thức muốn nói "bác cả", nhưng lại sửa lại: [Bố mình tình cờ có được miếng ngọc, rồi đặc biệt tìm người đi khắc.]
Miếng ngọc bội này nếu là của cô ấy, thì ban nãy cô ấy đã không hoảng hốt như vậy——vấn đề là không phải.
Bình thường cô ấy và Lê Nguyệt chuyện gì cũng dễ nói, nhưng có một lĩnh vực đặc biệt, không thể chạm đến.
Minh Ương cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay, nghi ngờ càng sâu hơn.
Ôn Tuyền thực ra không chắc chắn. Sau bữa ăn, lúc ngồi cùng Ôn Hành Chi, cô ấy bèn hỏi thêm một câu: "Anh, miếng ngọc bội đó có cái giống hệt không ạ?"
Ôn Hành Chi ngước mắt "Chỉ có anh và Ôn Hi mỗi người một miếng. Sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!