Chương 121: (Vô Đề)

***Ngoại truyện giả định

Trước khi ra ngoài đến nhà bà nội ngày hôm đó, mọi thứ dường như vẫn giống như thường lệ.

Ôn Thừa Chương có một cuộc họp quan trọng, Ôn Hành Chi cũng phải đi học, nên cả hai đều không thể đi cùng hai mẹ con.

Buổi sáng, Ôn Thừa Chương không vội về thời gian, ông bế cô con gái nhỏ cũng đã tỉnh giấc, đưa cô bé đi rửa mặt.

Bé Ôn Hi đứng trên chiếc ghế nhỏ ngoan ngoãn đánh răng, miệng đầy bọt, nhưng vẫn không ngăn được thuộc tính nói nhiều của mình, líu ríu nói chuyện với ông.

"Bố phải làm việc nhanh lên nhé."

"Buổi tối con muốn ăn bánh quy nhỏ!"

"Không được không được, chỉ được ba tiếng thôi."

Cô bé tính toán thời gian ông đi làm.

Ba tiếng chắc chắn không làm xong việc, cuộc họp hôm nay thật sự không thể vắng mặt, để lát nữa cô bé không khóc, Ôn Thừa Chương quen thói dỗ dành lừa gạt, trước tiên cứ đồng ý đã.

Màn kịch khó rời xa nhau mỗi buổi sáng này Lê Nguyệt đã sớm quen nhìn, đợi cô bé rửa mặt xong liền không chút lưu tình mà bế người đi thay quần áo.

Lúc Ôn Thừa Chương thu dọn đồ đạc vẫn có thể nghe thấy tiếng vợ dỗ dành con gái:

"Hi Hi hôm nay muốn mặc gì nào?"

"Ủa, không phải hôm qua con còn thích chiếc này sao? Được rồi, mẹ đi lấy cho con nhé."

"Đúng vậy, nhà bà nội còn có em gái nhỏ, Hi Hi còn nhớ không?"

Ôn Thừa Chương đã làm cho cô bé và anh trai mỗi người một miếng ngọc bội, miếng của Ôn Hành Chi là ngọc trắng tinh, miếng của cô bé có thêm chút phỉ thúy màu vàng.

Cậu bé trai không thích đeo những thứ này, đã sớm tháo ra cất trong ngăn kéo, nhưng Ôn Hi lại thích, đang đeo trên cổ, da của cô bé lại trắng, đeo vào vừa tôn da trắng lại vừa đẹp.

Sau khi giúp con gái mặc chiếc váy hoa màu hồng mà cô bé đã chỉ định, Lê Nguyệt quen thói chỉnh lại miếng ngọc bội cho ngay ngắn, hài lòng ngắm nghía một lúc.

Ôn Thừa Chương dựa người vào bên ngoài gõ cửa "Con gái yêu xong chưa?"

Ôn Hi lập tức vui vẻ chạy ra ngoài, như một chú bướm nhỏ lao vào lòng ba.

Ôn Thừa Chương bế cô bé lên rồi đi xuống lầu.

Lê Nguyệt bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của hai bố con họ. Hi Hi đã ba tuổi rồi, có lúc đi đường vẫn còn hơi loạng choạng. Hai người họ rõ ràng đã nói, sau này phải để con bé tự đi nhiều hơn, nhưng Ôn Thừa Chương quay đầu đã ném ra sau ót, hễ thấy con gái là nói bế liền bế.

Muốn đi đâu thì chỉ vào đó, chỉ đông đi đông, chỉ tây đi tây, bố cứ như chiếc xe hơi nhỏ của cô bé.

Lê Nguyệt lắc đầu, trước tiên đi thu dọn đồ trang sức nhỏ của con gái.

Đợi tối về, bà sẽ nói chuyện lại với ông.

Nhưng bà của lúc này tuyệt đối không thể ngờ được, ông trời căn bản không cho bà cơ hội này.

Đừng nói là bàn bạc chuyện để con gái đi bộ nhiều hơn, sau này bà dù muốn bế con gái cũng không bế được.

Sau khi ăn xong bữa sáng, cả nhà bốn người mới chia nhau hành động. Ôn Thừa Chương đưa con trai đi học, Lê Nguyệt đưa con gái đến nhà mẹ chồng.

Con trai út của bà cụ mất sớm, bây giờ chỉ có một mình bà sống cùng cháu gái nhỏ. Những người họ hàng khác phần lớn đều không ở Bắc Thành, nên Lê Nguyệt sẽ nhớ mà qua thăm bà nhiều hơn.

Ôn Hi tuổi còn nhỏ, ký ức cũng mơ hồ, cô bé không rõ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ là đã ra ngoài cùng bà nội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!