Đường Điểm và Thư Tiệp đứng ở một bên che miệng cười nhẹ.
- Ngươi giúp ta tìm một người.
Tần Thiên Bảo vỗ ngực bình bịch, nói:
- Mị tỷ tỷ yên tâm, cho dù là người chết, Thiên Bảo cũng sẽ quật mồ hắn lên vác xác về!
- Hì hì…
Đường Điềm và Thư Tiệp nhịn không được, thất thanh cười thành tiếng.
Lôi Mị nói:
- Trong Lôi Châu Thành này có một tay trộm nhi phi thường nhanh…
Lời của nàng còn chưa nói xong, sắc mặt vừa mới khôi phục một chút của Tần Thiên Bảo lập tức trở nên tái nhợt vô cùng. : TruyệnFULL. vn
Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, chẳng lẽ hắn nhận thức tên tiểu thâu kia?
Lôi Mị cũng đã nhìn ra, mềm mại đáng yêu cười:
- Nguyên lai là các ngươi nhận thức, vậy thì tốt rồi.
- Không… Khô
ng nhận ra…
Tần Thiên Bảo không còn bộ dáng khí khái anh hùng phó thang đạo hỏa vừa rồi, hiện tại án mắt lóe ra, không dám nghênh đón con mắt của Lôi Mị, bộ dáng thấp thỏm không yên.
Nụ cười mềm mại đáng yêu của Lôi Mị càng thêm đậm:
- Ngươi không muốn?
Tần Thiên Bảo ưỡn ngực nói:
- Chuyện bán đứng bằng hữu, Thiên Bảo thà chết cũng không làm, tỷ giết ta đi.
- Chậc chậc chậc, vừa sợ tới thiếu chút nữa tiểu cả ra quần, hiện tại lại có bộ dáng khí khái anh hùng thề sống thề chết như vậy?
Đường Điềm phe phẩy đầu, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt càng ngọt tới mức mê người:
- Muốn chết sao? Rất dễ, chỉ là trước tiên cho ngươi thưởng thức tư vị của hủ tâm thực cốt tán Đường Môn ta!
Trong tay không biết từ khi nào nhiều hơn một cây châm dài chừng bảy tấc, hiển nhiên đầu nhọn phía trước từng ngâm qua độc, lóe lên quang mang màu lam, nhẹ nhàng đâm một cái trên mu bàn tay phải của Tần Thiên Bảo, lập tức phun ra một dòng máu, rất nhanh kết dính thành hạt châu màu đen.
Máu đỏ tươi biến thành màu đen, nói rõ đã trúng động, lời đe dọa của Đường Điềm cũng không phải hư ngôn.
Sắc mặt tái nhợt tới dọa người của Tần Thiên Bảo lộ nụ cười sầu thảm:
- Tuy rằng Tần Thiên Bảo ta là một kẻ nhát gan rất sợ chết, thế nhưng dù chết cũng sẽ không bán đứng bằng hữu!
Đường Tiểu Đông không khỏi nhíu mày, tuy rằng sắc mặt của Tần Thiên Bảo trắng bệnh sợ hãi, thế nhưng lại lộ ra thần tình thấy chết không sờn.
Người này dĩ nhiên bị bằng hữu, ngay cả mạng cũng không ng
Không nghĩ tới hắn nhỏ tuổi như vậy, nhưng xương cốt không hề mềm!
Đường Tiểu Đông rất bội phục, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, xem ra tiểu tử này là loại ăn mềm không ăn cứng, hắn lui ra ngoài cửa, hỏi La Mạn về chuyện tình giữa hắn và thiếu nữ kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!