Chương 12: Động thiên kỳ lạ

Hai người Lý Hàn đã phải chạy trốn khỏi Mộc Diệp Hầu được hai ba ngày nay rồi, trên người hai người đều đầy vết thương và tinh thần của hai người cũng đã suy kiệt nghiêm trọng nhưng cả hai không dám dừng lại để nghỉ ngơi vì chỉ cần bị Mộc Diệp Hầu bắt kịp thì hai người nhất định sẽ chết. Mộc Diệp Hầu vô cùng tức giận, hai nhân loại bé nhỏ dám xông vào lãnh địa của nó và hái đi Thất Diệp Thiên Mộc Hoa mà nó đã gây công chăm sóc làm cho nó vô cùng tức giận, nó nhất định phải làm thịt hai tên nhân loại này mới hả giận. Lúc này nó đang dí theo hai người tới một vách núi, Lý Hồng Vân do nhiều ngày chạy trốn nên sức lực và tinh thần đều ở mức thấp nhất nên không để ý rễ cây mà mắc phải và té nhào xuống. Mộc Diệp Hầu thấy vậy liền đánh xuống một quyền thật mạnh nhắm Lý Hồng Vân, Lý Hồng Vân thấy vậy liền tuyệt vọng, nhắm mắt lại đợi chờ cái chết đang đến gần còn Lý Hàn thấy nàng bị vấp ngã liền quay đầu nhìn lại thì một quyền của Mộc Diệp Hầu.

Nàng sẽ chết!

Tuy rằng chưa xảy ra nhưng Lý Hàn từ lực lượng của Mộc Diệp Hầu mà cho ra kết cục cuối cùng. Bỗng nhiên, hắn nhớ lại những ngày mà hai người ở chung với nhau, trong lòng Lý Hàn dâng lên một cỗ rung động mãnh mẽ.

Nàng không đáng chết chỗ này!

Lý Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết sức mà phóng tới chỗ Lý Hồng Vân và dùng thân thể của mình che chở cho nàng, Lý Hồng Vân cảm thấy bị ai đó ôm vào lòng liền mở mắt ra xem thì nhận ra nguiời đó chính là Lý Hàn thì nàng cảm thấy trái tim của mình đập nhanh như con nai chạy loạn vậy nhưng lúc này nàng thấy được một quyền đang lao tới, nơi quyền đi qua sinh ra âm thanh xé gió cho thấy sự cường hãn của quyền này.

- Rầm!

Quyền này đánh trúng thân thể của Lý Hàn, hắn cảm thấy xương cốt của cả bản thân dưới sức mạnh của một quyền này đều đã bị gãy hết, hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu lên thẳng mắt của Lý Hồng Vân, sức mạnh của nhị giai linh thú đâu thể đùa, mặc dù có thân thể của Lý Hàn che chắn phía trước nhưng thân thể nàng cũng bị thương dưới sức mạnh của một quyền này nhưng thương thế của nàng không có nặng như Lý Hàn, và dưới sự trùng kích to lớn làm cho thân thể hai ngươi lập tức bị đánh bay về phía vực sau hun hút ngay sau lưng. Mộc Diệp Hầu chạy đến vách đá nhìn xuống thì thấy dưới vách núi vạn trượng là mây mù trắng xóa dày đặc, sâu không thấy đáy, không có ai biết vạch núi này cao bao nhiêu, cũng không cách nào nhìn thấy phía dưới thế nào. Với sức mạnh của mình mà nó chỉ có thể nhìn thấy được vài mét thì nó dám chắc hai nhân loại đó chắc chắn sẽ chết nhưng nó không thể ăn thịt hai nhân loại này thì cảm thấy tức trong lòng nhưng khi nhìn xuống vách núi lần nữa thì trong đôi mắt khát máu của nó lại hiện lên vẻ sợ hãi, vì nó cảm nhận được ở dưới vách núi có một lực lượng làm cho nó phải kiêng dè. Nó lưỡng lự một lát rồi quyết định bỏ đi, nó dùng tay đấm ngực mình và gầm hết để giải toả tức giận trong lòng mình, làm xong nó quay đầu nhìn vách núi một lần nữa rồi quay đầu đi mất.

Lại nói hai người Lý Hàn, khi bị ngã xuống vực thì hắn vẫn còn tỉnh táo nhưng trong lòng lại cảm thấy tuyệt vọng, trong cơ thể hắn bị một quyền của Mộc Diệp Hầu trung kích làm hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị trọng thương, khí huyết nhộn nhạo, thân hình không ngừng rơi xuống trong mây mù. Lý Hàn nghe được tiếng gió gào thét bên tai, hắn đang rơi xuống, trái tim của hắn đập loạn giống như muốn xé tan lồng ngực lao ra ngoài.

Cùng tâm trạng chính là Lý Hồng Vân nhưng nàng cảm thấy an ủi vì có người bồi nàng trên đường xuống hoàng tuyền, đặc biệt khi Lý Hàn dùng thân mình che chắn cho nàng làm cho nàng vô cùng cảm động và trong lòng nàng đã sinh ra thứ tình cảm đặc biệt dành cho Lý Hàn. Bỗng nhiên nàng nghe được tiếng kinh hô của Lý Hàn:

- Đó là cái gì?

Nàng nhìn theo hướng mắt của Lý Hàn thì thấy một nơi không có sương mù mà những nơi khác lại có sương mù dày đặc che phủ, đúng là một nơi kỳ lạ nhưng khu vực đó còn cách hai người một khoảng.

- Ở đó có chút cổ quái, không chừng cón có cơ hội sóng sót.

Lý Hàn không do dự mà dùng chút sức lực cuối cùng mà dùng thanh kiếm của Lý Hồng Vân đánh vào vách núi, nhò vào cú đánh này mà hai người đã vào được khu vực không có sương mù. Lúc này thì Lý Hàn mới biết vì sao khu vực này không có sương mù vì nơi này có gió lốc không biết sinh ra từ đâu, giống như một vòng xoáy sinh ra lực bài xích cực lớn, mây mù chung quanh tán đi, mà ở bên trong lại sinh ra lực hút cực mạnh, thân hình của hai người bị lực hút này kéo vào.

Thân thể không bị khống chế không ngừng xoay tròn trong gió, tuy tốc độ rơi xuống chậm lại không ít, nhưng mà xoay tròn làm mắt Lý Hàn nổ đom đóm, đầu óc hỗn loạn chóng mặt. Lực hút này vô cùng cường đại kéo thẳng hai người rơi xuống đất, khi sắp chạm đất thì không biết lực lượng được sinh ra từ đâu mà Lý Hàn đã dùng sức xoay người lại, để Lý Hồng Vân ở phía trên con hắn thì nằm ở dưới.

Phanh!

Thân thể của hắn vốn bị trọng thương nay lại va chạm mạnh với mạnh đất làm phun ra một ngụm máu tươi, lập tức hôn mê còn Lý Hồng Vân vì rơi xuống đất với tốc độ nhanh và được thân hình bảo hộ nên lực cản rất lớn, lực đánh vào cũng rất lớn, đè ép trái tim Lý Hồng Vân đều ngừng nhảy lên, cả người lập tức hôn mê theo. Không biết qua bao lâu thì Lý Hồng Vân là người tỉnh lại đầu tiên, cô cảm giác được toàn thân mình giống như tan rã, nơi nào cũng không thoải mái, cô nhắm mắt lại, lồng ngực nhấp nhô đặc biệt lợi hại, một lát sau thì cô mới có thể hoạt động được, bỗng nhiên nàng ý thức được gì lập tức ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt đầy máu của Lý Hàn, nàng lập tức tránh khỏi người hắn để giảm bớt áp lực cho hắn, do tự nhiên hoạt động mạnh nên động tới vết thương của cô làm cô phải hít vào một ngụm khí lạnh nhưng cô lập tức kiểm tra thân thể của Lý Hàn vì nàng sợ hắn sẽ chết thì cô phát hiện hơi thở của hắn rất mỏng manh:

- Hạo Thiên, Hạo Thiên, huynh có nghe ta nói gì không....

Mặc cho cô có nói khàn cả họng nhưng Lý Hàn vẫn còn chìm vào trong hôn mê, nếu bây giờ có phẫu thuật thân hình của hắn thì sẽ thấy được toàn bộ xương cốt của hắn đã nát vụn, lục phũ ngũ tạng đều bị lệch khỏi vị trí. Bị thương như vậy mà hắn vẫn còn sống thì đó chính là kỳ tích rồi nhưng nếu bây giờ không chữa trị thì cũng sẽ không sống được. Lý Hông Vân kêu hoài nhưng thấy hắn vẫn chưa tỉnh lại thì nàng rất là lo lắng, bỗng nhiên nàng nhớ tới một thứ, nàng lấy ra một hộp gấm từ trong túi trữ vật của mình, nàng mở hộp gấm thì lập tức hương dược tràn ngập cả không gian, bên trong hộp gấm là một viên linh dược to như hạt nhãn toàn thân có màu vàng. Đây chính là Phục Sinh Đan, là linh dược ngũ cấp mà cha nàng mất nhiều công sức mới có được, đã cho nàng để đề phòng bất trắc. Công dụng của viên linh dược này thì nghe tên cũng đã biết, chỉ cần một hơi thở mà chỉ cần nuốt đan được này vào thì có thể bảo toàn mạng sống, là đan dược vạn kim khó cầu nay nàng lại tình nguyện lấy ra để cứu sống Lý Hàn thì có thể thấy được sự quan tâm của nàng dành cho hắn.

Nàng muốn đưa viên linh dược này vào miệng của Lý Hàn nhưng mặc kệ nàng dùng cách gì thì môi của hắn vẫn đóng chặt, bỗng nhiên nàng nghĩ đến một cách nhưng cách này làm nàng vô cùng xấu hổ nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng Lý Hàn dùng thân thể của mình để đỡ đòn cho nàng thì nàng lại cảm động nên nàng quyết sẽ không để cho hắn chết. Nàng bỏ miệng linh dược vào miệng rồi cắn nát viên linh dược, rồi nàng nâng đầu Lý Hàn dậy rồi môi kề môi, dùng lưỡi của mình để đưa linh dược đã được cắn nát vào trong miệng Lý Hàn. Làm xong nàng từ từ để đầu của Lý Hàn xuống và ngồi đợi viên linh dược phát huy tác dụng. Trong khi ngồi đợi thì nàng lại nghĩ đến nụ hôn lúc nãy, mặc dù nàng làm vậy để cứu người nhưng khi nghĩ đến thì nàng lại đỏ mặt, con tim thì đập loạn. Nàng cố không suy nghĩ đến nó nữa nhưng càng làm vậy nghĩ nó càng hiện rõ nên nàng cừa ngắm nhìn Lý Hàn vừa suy nghĩ thẩn thờ.

Không biết qua bao lâu thì Lý Hàn phát ra một tiếng rên khẽ, Lý Hồng Vân thấy vậy liền kêu tên hắn:

- Hạo Thiên, huynh có nghe ta nói không...

Nghe thấy ai đó đang kêu tên mình, Lý Hàn từ từ mở mắt, lúc nãy trong cơn hôn mê thì hắn cảm nhận được cái gì đó ấm nóng và ẩm ướt lùa vào trong miệng hắn và phát ra những dòng năng lượng nhu hoà, nhờ dòng năng lượng này hắn mới tỉnh lại được, khi mở mắt thì hắn thấy Lý Hồng Vân đang kêu tên mình, chung quanh là một hang động không to không nhỏ, toàn thân thì càm thấy đau đớn.

- Hồng Vân, ta không có chết

Lý Hàn thấy Lý Hồng Vân và cảm nhận sự đau đớn từ cơ thể truyền đến thì hắn mới ý thức được bản thân mình không chết, hắn vẫn còn sống.

- Hạo Thiên, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại, thân thể của ngươi không sao chứ?

Lý Hồng Vân thấy Lý Hàn đã tỉnh lại thì vô cùng kích động, nếu để hắn chết như vậy thì nàng cho dù có sống được thì sẽ phải sống trong sự ăn năn cả đời mình

- Ta không sao, cảm ơn cô.

Tình trạng của mình hắn biết rõ, nếu không giờ Lý Hồng Vân chắc giờ hắn đã chết rồi nên hắn vô cùng cảm kích cô. Mặc dù toàn thân chỗ nào cũng đau nhưng ít ra hắn còn sống, còn sống còn hi vọng. Lý Hàn nói xong liền đánh giá xung quanh, Lý Hàn nhìn sơn động này chỉ lớn chừng hai mươi mét, trên mặt đất đều là hòn đá gập ghềnh, không có một tia bụi đất, nhưng trên mặt đất phủ kín không ít xương cốt vỡ nát.

Lý Hàn lập tức giật mình, lập tức giãy dụa ngồi dậy, rong sơn động này có không ít xương cốt, thi khí um toàn, toàn thân khẽ run rẩy, từ xương cốt có nhân loại, các thứ khác không biết là linh thú hay dã thú, sơn động này không có thứ gì khác, mà trần sơn động lại có lỗ nhỏ rộng hai mét, chính mình và những chủ nhân thi cốt nơi đây có lẽ đều là gió lốc hút vào trong này.

- Vẫn nên điều tức khôi phục thương thế đã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!