Trần Minh Đức đến Đông Hoa mới được hơn nửa năm, gia thuộc ở lại trong tỉnh chứ không đi theo, việc ăn ở của hắn đều tại Nam viên. Ngược lại Thẩm Hoài sợ bị Trần Minh Đức quản quá chặt, liền không trú tại Nam viên mà chịu khó chịu khổ trú ở trong túc xá phủ thị chính.
Trước cửa có hai cảnh sát đứng canh, trong sảnh là hai bác sỹ cùng hai cô gái chuyên làm nhân viên phục vụ ở biệt thự số 6… Lúc ấy hai nàng mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, tựa hồ bị sự tình vừa xảy ra hù sợ.
Nội tâm Thẩm Hoài cũng bị chấn kinh, thầm nói:
"Đúng là cái số trời đánh, nhà dột gặp mưa, chó cắn áo rách."
Buổi trưa đánh em vợ Cát Vĩnh Thu một trận nên thân, nói trắng ra là cậy có Trần Minh Đức chống lưng, có thể khiến Cát Vĩnh Thu và em vợ làm kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không ra. Ai ngờ được chiều nay ô dù của mình lại đi tong rồi…
Ông trời này cũng thật con mẹ nó quá bất công!
Thẩm Hoài theo Chu Dụ bước lên lầu, cũng vô tâm nhìn đôi chân thon dài no mắt của nàng.
Trên lầu hai là phòng ngủ và làm việc, qua cánh cửa khép hờ có thể nhìn thấy Trần Minh Đức nằm thẳng cẳng trên giường, chiếc chăn mỏng úp kín từ mặt đến chân, đúng là đã qua đời.
Thẩm Hoài lúc ấy không có cảm tình gì đặc biệt với Trần Minh Đức, nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mặt vẫn không tránh khỏi ngây người.
Trưa hôm trước Trần Minh Đức còn gọi điện hỏi dò thương thế của hắn, không ngờ được hôm nay đến lượt ông ta nằm thẳng cẳng trên giường, nhân sinh đúng là biến hóa khôn lường.
Bí thư thị ủy Ngô Hải Phong tay chống nạnh, đứng bên ngoài phòng ngủ, mặt mũi âm trầm, bộ dáng như sắp nổi cơn tam bành, khiến người xung quanh vô thức tránh ra xa.
Cát Vĩnh Thu và giám đốc nhà khách Bành Dũng, cùng với bác sỹ và đội cấp cứu đều đứng ở đó, báo cáo với Ngô Hải Phong tình hình cấp cứu lúc nãy.
"Mấy người chiếu cố lãnh đạo kiểu gì đấy, buổi trưa Trần thị trưởng về nghỉ ngơi, mấy người sao có thể không chăm sóc cho cẩn thận? Để xảy ra chuyện thế này, mấy người bảo ta làm sao ăn nói với trong tỉnh?"
Tiếng Ngô Hải Phong quát mắng không lớn, nhưng nội tâm có vẻ rất kích động, lúc nói chuyện ngón tay thiếu chút nữa chọc vào mặt Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng.
"Còn nữa, giữa trưa có những ai ra vào biệt thự, các ngươi nhất định phải báo cáo cho chính xác, không được hàm hồ…"
Cát Vĩnh Thu, Bành Dũ làm chánh, phó chủ nhiệm ban chiêu đãi, để xảy ra chuyện lớn thế này, tất nhiên kẻ đầu tiên cần truy cứu trách nhiệm là bọn hắn.
Xưa nay kẻ làm lãnh đạo đều khó chiều, Ngô Hải Phong mắng người cũng rất ít khi hạ thủ lưu tình.
"Trần thị trưởng vừa trở về liền đặc ý phân phó không cho người khác làm phiền…"
Sắc mặt Bành Dũng rất kém, tuy nói trong ngày thường hắn cũng diễu võ giương oai, lại sớm chuẩn bị tốt câu trả lời, nhưng dưới cơn thịnh nộ của đại lão bản, lúc trả lời vẫn không tránh khỏi lắp ba lắp bắp.
"Đến hơn hai giờ chiều mà vẫn chưa thấy Trần thị trưởng đi ra bèn tới xem qua thế nào. Đây là sai lầm của tôi, Ngô bí thư mắng tôi thế nào cũng được. Có điều không ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện thế này, trước đây cũng không ai nhắc đến Trần thị trưởng có vấn đề về tim.
Còn về giữa trưa có người ra vào biệt thự hay không, đúng là không có ai để ý kỹ. Hai nhân viên phụ trách công tác ở đây nghe Trần thị trưởng phân phó đừng làm phiền liền đi nghỉ, không ở trong biệt thự…Hồ đồ!
Mấy người nhanh khống chế chắc thông tin, đừng để mặt ngoài bàn luận lung tung." Ngô Hải Phong thịnh nộ quát một câu, sau đó tay chống lấy cằm, yên lặng suy nghĩ.
Cuộc đối thoại giữa bí thư thị ủy và Bành Dũng khiến Thẩm Hoài ngửi ra vị cổ quái.
Hắn không phải Thẩm Hoài trước đây, khi ở xưởng thép hắn cũng từng có quãng thời gian huy hoàng, đến sau lại bị ngườ trù dập giẫm dưới chân. Ngăn ngắn mấy năm, nhân sinh đã trải qua đủ nóng lạnh khiến hiểu biết của hắn về lòng người khắc sâu hơn kẻ bình thường nhiều.
Khi nhìn nhận vấn đề cũng thấu triệt hơn người khác.
Thẩm Hoài và Chu Dụ đứng bên cửa, thấy người khác không chú ý, hắn bèn nghiêng người tiến vào trong phòng, vén chăn lên quan sát thi thể Trần Minh Đức.
Vừa nhìn đã khiến Thẩm Hoài nhảy dựng, mặt xanh lét, dưới lớp chăn, thi thể của Trần Minh Đức không mặc một mảnh quần áo nào…
Thẩm Hoài chấn kinh ngây người, thường ủy thị ủy, phó thị trưởng lõa thể chết bệnh trong phòng ngủ. Tin tức này đối với thành phố Đông Hoa thật sự là sự kiện chính trị quá kinh thế hãi tục!
Khó trách Ngô Hải Phong một mực âm trầm truy hỏi trước đó có ai ra vào biệt thự hay không.
"Thẩm Hoài, cậu vào đây làm gì?" Lúc này Ngô Hải Phong mới chú ý đến Thẩm Hoài đang ở trong phòng ngủ, thanh âm thình lình bén nhọn quát dừng lại, gọi hắn đi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!