Bị trói liền hai giờ khiến cổ tay Thẩm Hoài sưng đỏ lên, phải xoa xoa cổ tay cho đỡ nhức.
Hàm Học Đào không quen biết gì Thẩm Hoài, chỉ cầu sự tình được dẹp yên, ngữ khí thành thực nhận trách nhiệm, nói:
"Lần này là sai lầm của thị cục, có một số cảnh sát của cục vô tổ chức, vô kỷ luật, làm liên lụy đến đồng chí. Sau khi về cơ quan, tôi nhất định sẽ xử lý bọn họ nghiêm khắc."
Nói đến chỗ này lại quay người chỉ vào mũi mấy tay cảnh sát, trừng mắt quát:
"Đi về viết kiểm điểm, thành thật nhận lỗi trước tổ chức, trước Đảng cho tôi!"
"Cũng không phải tất cả, tôi tin tưởng trong đội ngũ cảnh sát đa phần đều là người tốt." Thẩm Hoài cũng giở giọng quan ra, hắn không có ý khếch đại mâu thuẫn thêm, chỉ cần phía thị cục cắn chết Tống Tam Hà là được rồi, không cần làm quá khiến người ta không thoải mái.
Tiếp đó hắn chỉ vào tên cảnh sát chống đối Tống Tam Hà lúc trước, nói:
"Vị đồng chí này có nhắc nhở Tống cục trưởng phải làm việc theo đúng trình tự, lại bởi không chịu trói tôi mà bị Tống cục trưởng mắng một trận…"
Đối với nhân sự trong cục, Hàm Học Đào cực kỳ quen thuộc, quay đầu nhìn qua rồi giới thiệu tên cảnh sát kia với Thẩm Hoài:
"À, đồng chí Lưu Thành Quốc là cốt cán trong cục chúng tôi, là người rất gương mẫu, nhưng những người khác thật đúng là làm mất mặt bốn chữ"Cảnh sát nhân dân
". Trong cục công an tồn tại vấn đề thế này, người làm cục trưởng, bí thư đảng tổ như tôi không thể thiếu trách nhiệm…"
Hàm Học Đào gật gật đầu khen ngợi Lưu Thành Quốc mấy câu, tựa hồ rất hân thưởng hắn vì lần này đã vãn hồi chút mặt mũi cho thị cục.
Thẩm Hoài thấy Lưu Thành Quốc cũng tầm 3-40 tuổi rồi, mặt vuông đầy góc cạnh, tròng mắt không lớn, nhưng có thần, người tầm thước, trong bộ cảnh phục nhìn cực nam tính.
Hàm Học Đào chỉ nói Lưu Thành Quốc là cốt cán trong cục chứ không giới thiệu chức vụ cụ thể, hiển nhiên ở trong cục Lưu Thành Quốc chỉ là nhân viên bình thường, không đảm nhiệm chức vụ nào cả.
Lưu Thành Quốc không còn ở cái tuổi ngây thơ nữa rồi, dưới tình hình lúc nãy còn có thể đứng ra chống đối mệnh lệnh của Tống Tam Hà, chứng tỏ là người kiên trì nguyên tắc.
Chỉ đáng tiếc, trong xã hội này, kiên trì nguyên tắc thường thường là đại danh từ để chỉ những kẻ
"đầu óc chưa khai khiếu", cho dù năng lực mạnh, chuyên môn cao cũng bị đá vào trong ngóc ngách chứ không trọng dụng; đồng lưu hợp nhơ mới là biểu hiện của có chí tiến thủ.
Đừng thấy hôm nay Lưu Thành Quốc vãn hồi chút mặt mũi cho thị cục, đừng thấy Tống Tam Hà vì chuyện hôm nay mà phải gánh hết thảy trách nhiệm, bộ cảnh phục trên người cũng bị lột xuống, nhưng gần 20 tên cảnh sát đến Mai Khê hôm nay không thể đuổi hết ra khỏi ngành được, vậy từ nay về sau Lưu Thành Quốc nhất định sẽ còn bị cô lập…
Thẩm Hoài bước lại gần, giơ tay về phía Lưu Thành Quốc, nói:
"Nếu Mai Khê có được đồng chí cảnh sát nào dũng cảm, kiên trì nguyên tắc như anh thì chuyện hôm nay cũng không cần Cao thị trưởng và Hàm cục trưởng phải ra mặt…"
Hàm Học Đào vô thức liếc nhìn Cao Thiên Hà một cái, thấy sắc mặt Cao Thiên Hà bình tĩnh, tựa hồ không nghe được câu nói vừa rồi của Thẩm Hoài.
"Những người khác về lại đơn vị đi, tất cả đình chức, khắc sâu kiểm điểm cho tôi. Ai không kiểm điểm triệt để, không nhận thức được sai lầm, đừng trách tôi thanh trừ ra khỏi ngành."
Hàm Học Đào nghiêm mặt nhắc nhở, rồi quay sang nói với Lưu Thành Quốc:
"Tiểu Lưu, cậu ở lại hỗ trợ tôi xử lý sự tình tiếp theo…"
Tuy không cần phải đình chức kiểm điểm, nhưng Lưu Thành Quốc cũng không có gì để đắc ý, càng không biết lưu lại sẽ là họa hay phúc.
Cái này gọi là pháp không trách chúng, nếu cùng đình chức kiểm điểm như mọi người, ngày sau còn có thể tiếp tục sinh hoạt trong cục, nếu không, không tránh khỏi sẽ bị cô lập gấp bội. Chẳng qua hắn đã dám đương mặt chống đối Tống Tam Hà, thì những chuyện này cũng không quá mức để ý.
Ý tứ trong lời Thẩm Hoài rất rõ ràng, nhưng Lưu Thành Quốc biết, cho dù hắn muốn điều đến đồn công an Mai Khê, hình như chuyện đó cũng không phải là chuyện mà hắn và tên phó bí thư đảng ủy trấn nho nhỏ kia có thể quyết định.
Lưu Thành Quốc không nghĩ quá xa xôi, thực ra, những lời Thẩm Hoài nói vừa rồi là một trong những điều kiện đặt ra cho Cao Thiên Hà.
Đồn trưởng đồn công an Mai Khê giờ nhìn như chó chết con, mặt ngệt ra. Tuy hắn chỉ thừa lệnh mà làm, nhưng với thái độ như ngày hôm nay, chắc chắn thằng nhãi súc sinh bí thư đảng ủy trấn này sẽ đem hắn đá ra khỏi cục.
Sắc mặt Cao Thiên Hà khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mây đen cuồn cuộn. Song giờ chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Thẩm Hoài ra điều kiện. Hắn không sợ Thẩm Hoài ra điều kiện, chỉ sợ Thẩm Hoài không ra điều kiện mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!