Giờ cũng gần gần đến thời gian làm việc, Thẩm Hoài liền trực tiếp dẫn Triệu Đông và Dương Hải Bằng vào phòng riêng nói chuyện.
Đỗ Kiến dây dưa không đọc tuyên bố bổ nhiệm hắn làm xưởng trưởng xưởng thép, thành ra hắn không có việc để làm. Không bằng kéo Triệu Đông, Dương Hải Bằng về phòng làm việc bàn luận chuyện quy hoạch lại sản xuất của xưởng.
Triệu Đông thì không cần nói nữa rồi, còn Dương Hải Bằng cũng mới nhảy ra khỏi xưởng thép thành phố được 2 năm, sau khi rời đi vẫn kinh doanh trong lĩnh vực sắt thép, xem như là nửa chuyên gia. Đương nhiên, hai năm nay Dương Hải Bằng tự do quen rồi, Thẩm Hoài cũng biết không khả năng kéo hắn về lại trong xưởng giúp mình làm việc.
Thảo luận mãi đến 3 giờ chiều mà không thấy Đỗ Kiến về lại cơ quan, mà những cán bộ khác đều xem Thẩm Hoài như ôn thần, nào dám trêu chọc, chỉ mong tránh càng xa càng tốt.
Thẩm Hoài cũng không sốt ruột, Đỗ Kiến dây dưa không đọc lệnh bổ nhiệm chỉ khiến người ta lưu lại chuôi cầm mà thôi, đến lúc đó càng có cớ đá hắn sang một bên.
Chỉ cần Đàm Khải Bình đến Đông Hoa, cho dù có án binh bất động, nhưng điều động một chức quan tép riu như bí thư hương trấn thì dễ dàng như bỡn. Còn đám Ngô Hải Phong, Đào Kế Hưng đã có ý định hạ cánh an toàn, chắc sẽ không hy vọng nhìn thấy tiêu điểm của mâu thuẫn bùng lên ở Mai Khê.
Chuông trên vách tường vừa báo hết giờ làm, chợt thấy Hà Thanh Xã hốt hoảng từ bên ngoài chạy tới, nói: "Thẩm bí thư, phía xưởng thép xảy ra chuyện. Đỗ bí thư gọi cậu qua đó ngay lập tức…."
Mẹ nó, cả buổi không thấy mặt mũi đâu, xưởng thép vừa xảy ra chuyện đã gọi ngay tân nhiệm xưởng trưởng là mình ra đỡ đạn ngay được. Thẩm Hoài hỏi thăm các đồng chí nữ nhà Đỗ Kiến một lượt, mới cầm áo khoác lên hỏi Hà Thanh Xã: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Giờ Hà Thanh Xã mới chú ý thấy trong phòng Thẩm Hoài còn 2 người khác đang ngồi, thầm nghĩ chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm, thấy Thẩm Hoài cũng chẳng kiêng dè, bèn trực tiếp giải thích:
"Hợp đồng làm đại lý sản phẩm mà công ty mậu dịch Vạn Hổ định ký với xưởng thép giá bán quá thấp, mới tìm công ty khác để làm đại lý tiêu thụ. Hôm nay công ty đại lý mới điều xe đến trong xưởng chở thép, không ngờ bị người của công ty Vạn Hổ biết được, chúng phái mấy chiếc xe tải lớn lấp kín cửa xưởng, không cho chở thép đi. Công nhân viên trong xưởng kích động, muốn nện xe, khi Đỗ bí thư biết tin đã vội chạy tới đó can thiệp, còn muốn Thẩm bí thư cậu cũng nhanh đuổi theo…"
"Chắc có người thông gió báo tin để làm bẽ mặt tôi đây mà?" Thẩm Hoài nói.
"Người thông gió báo tin có khả năng là tai mắt của công ty Vạn Hổ trong xưởng." Hà Thanh Xã sợ Thẩm Hoài đem đầu mâu dẫn tới trên người Đỗ Kiến, lúc này chỉ có nước giải vây giùm cho y: "Trước mắt chỉ sợ đám công nhân không biết tốt xấu, thật nện hỏng xe của công ty Vạn Hổ. Nếu để to chuyện, ai cũng không bụm nổi! Thẩm bí thư, cậu từ trên thị ủy xuống, tình hình trên đó cậu hiểu hơn chúng tôi a."
Tâm lý Thẩm Hoài thầm cười lạnh: Đằng sau công ty Vạn Hổ là con trai Cao Thiên Hà, mới thế mà đã dọa bọn ngươi đái ra quần rồi? Nhưng nghĩ đến trước mặt ở Mai Khê đối tượng duy nhất mà hắn có thể tranh thủ chỉ mỗi Hà Thanh Xã, liền không biểu lộ vẻ khinh thường ra mặt; ở cái đất bị quan liêu hóa nghiêm trọng như Đông Hoa này, không phải ai cũng đủ dũng khí đối đầu với công tử nhà thị trưởng.
Thẩm Hoài đứng lên đóng cửa lại, hỏi Hà Thanh Xã: "Công nhân mà loạn lên, tôi có tới đó cũng không cứu vãn được gì. Hà trấn trưởng, anh nói thật với tôi, đến cùng có phải Đỗ lão hổ giở trò sau chuyện này không?"
Hà Thanh Xã thấy Thẩm Hoài ngay ngày đầu tiên đến Đông Hoa đã dám đối đầu trực tiếp với Đỗ Kiến, một tấc cũng không nhường. Nói thực lúc này hắn cũng mò không thấu con người thật Thẩm Hoài.
Chỉ thấy sắc mặt Thẩm Hoài kiên nghị, không mảy may thấy vẻ gì là sợ hãi. Bị bức hết cách, Hà Thanh Xã đành phải thổ lộ một ít thực tình: "Công ty làm đại lý mới hẳn là do Đỗ bí thư quyết định, trước đó cũng chỉ có mình hắn mới có quyền vỗ bàn quyết định chuyện này. Có lẽ Đỗ bí thư muốn lưu lại ấn tượng tốt với nhân viên trong xưởng trước khi rời đi.
Còn về những cái khác, tôi thực sự không biết…"
"Thế là được rồi. Còn về chuyện tìm công ty làm đại lý mới sẽ để lại hậu quả gì, có đắc tội với công tử nhà thị trưởng hay không, đó là chuyện của Thẩm Hoài tôi, không liên quan gì đến Đỗ lão hổ cả." Thẩm Hoài cầm ly trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, tâm tình dần trầm tĩnh xuống, lại nói tiếp: "Đỗ lão hổ không ngờ được ngay ngày đầu tiên đến đây tôi đã không cho hắn chút mặt mũi nào. Giữa trưa vỗ bàn bỏ đi, người mất mặt là hắn.
Hắn muốn đòi lại thể diện, trừ ngầm thông gió báo tin cho Cao Tiểu Hổ, trước làm lớn chuyện này lên, trừ có thể bắt tôi xuống ngựa, hắn còn có thể trực tiếp nhào tới tát vào mặt tôi chắc? Hà trấn trưởng, anh nói xem cách giải thích ấy có hợp lý không?"
Hà Thanh Xã cũng hoài nghi Đỗ Kiến giở trò quỷ sau lưng, nhưng lời này vạn vạn lần không thể thoát ra từ mồm hắn được. Lúc này vẫn phải lấy đại cục trên trấn làm trọng, liền mở miệng khuyên Thẩm Hoài: "Sao thế được? Không đâu. Chuyện công nhân viên gây sự, đối với Đỗ thư ký cũng không phải chuyện hay ho gì? Sao lúc này Đỗ bí thư có thể đổ thêm dầu vào lửa được."
"Sao lại không? Đỗ lão hổ muốn châm lửa thiêu mông đít tôi, hắn chỉ không nghĩ đến lửa lớn quá thiêu luôn cả nhà, đây là tại hắn gieo gió gặt bão thôi." Thẩm Hoài cười lạnh: "Chuyện Đỗ lão hổ tự mình chọc ra, lại bắt tôi đi giúp hắn chùi mông đít? Mấy năm nay hắn làm xưởng trưởng quen rồi, còn không xử lý được sự tình cho thỏa đáng, kẻ ngoại lai mới đến như tôi lại có thể làm gì?"
"Nếu để lớn chuyện, cả xưởng thép bị đóng cửa, đối với ai cũng không hay." Hà Thanh Xã sợ Thẩm Hoài thật sự đứng ngoài khoanh tay áo nhìn, vội gấp gáp khuyên: "Phía công nhân viên bên kia, Đỗ bí thư đang nỗ lực làm công tác, nhưng bên phía công ty Vạn Hổ, Thẩm bí thư cậu có quen người nào không? Cho dù chỉ để bọn họ rời xe ra khỏi cổng, khiến tâm tình đám công nhân bình tĩnh lại cũng còn hơn náo lật mặt a!"
Hắn nghĩ rằng Thẩm Hoài từ trên thị ủy xuống cho nên lời nói trước mặt con trai thị trưởng Cao Thiên Hà hẳn nên có chút trọng lượng.
"Được rồi, đi xem xem cũng tốt, rốt cuộc không thể để xưởng thép đóng cửa được…" Thẩm Hoài mặc áo ngoài vào, dẫn theo Triệu Đông và Dương Hải Bằng cùng ngồi xe Hà Thanh Xã đuổi đến hiện trường.
Cuối phía nam phố Học Đường chính là cửa lớn xưởng thép, đi vào một đoạn là đường xi măng, một kiến trúc vệ tinh của xưởng, người trên trấn quen gọi là đường Xưởng Thép. Lúc này trên phố đã vây kín người.
Để tài xế dừng xe lại, Hà Thanh Xã và đám người Thẩm Hoài xuống xe bước vào đám đông.
Kỳ thực chuyện bên này chưa đến mức ầm ỹ, cũng có khả năng là do Đỗ Kiến đến kịp thời, áp chắc đám quần chúng kích động.
Trước cửa lớn đứng chình ình một chiếc Mercedes đen, cạnh đó thêm một chiếc xe tải Buick đen nữa, trong xe không thấy có người. Phía trong cổng là hai chiếc xe tải chở đầy sắt thép bị kẹt lại.
Một đám thanh niên mặc đồng phục xanh lá của xưởng đứng chen đầy trước cổng, còn Đỗ Kiến đang đứng chống nạnh ngay trước cửa lớn, ép chắc tình tự đám công nhân.
"Các người muốn tạo phản phải không? Có việc gì sao không ngồi lại bàn bạc giải quyết? Các người cho rằng lật được xe là sẽ thắng lợi? Xe bị phá không phải xưởng, rồi thị trấn phải bỏ tiền bồi thường. Công ty Vạn Hổ ra giá thấp, nhưng cũng không vươn tay ra cướp trắng. Chúng ta đổi công ty làm đại lý, đây là yêu cầu hoàn toàn chính đáng. Nếu đã là yêu cầu chính đáng, vậy hết thảy cứ theo trình tự pháp luật mà làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!