Vết thương nơi vai trái Thẩm Hoài còn chưa khỏi hẳn, không cách nào dùng sức, nhưng quyền phải từng đấm từng đấm nện tới, năm sáu quyền liền gặp máu, đem Chu to mồm đánh ngã xuống đất. Tiếp đó lại dùng chân đạp.
Đợi đám người Cát Vĩnh Thu, Triệu Đông tỉnh thần lại mới có người ôm chặt eo giữ hắn lại…
"Loạn rồi! Thẩm thư ký, cậu coi chỗ này là đâu, thành chỗ đánh lộn phải không? Cậu để mặt mũi phủ thị chính ở đâu?"
Mặt Cát Vĩnh Thu âm trầm, bước vào trong phòng làm việc, tay vỗ rầm rầm lên bàn, lớn tiếng quát mắng Thẩm Hoài.
Cát Vĩnh Thu cũng đi ra từ xưởng thép, lại thường theo thị trưởng Cao Thiên Hà đến xưởng thị sát. Nhân viên ở đây đều nhận ra hắn, chẳng qua đại đa số bọn họ đến giờ vẫn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Người thanh niên chạy đến ẩu đả với Chu to mồm là thư ký của phủ thị chính?
Vốn có người muốn gọi bảo an tới bắt người, lúc này cũng khẽ khàng đặt điện thoại xuống.
Làm khoa trưởng khoa giám sát công nghệ sản xuất, lúc phó thị trưởng Trần Minh Đức dẫn đội thị sát xưởng thép, Triệu Đông cũng ở trong đội ngũ nhân viên tiếp đãi, lúc phát sinh sự cố hắn cũng tận mắt chứng kiến. Bởi thế vừa nhìn liền nhận ra Thẩm Hoài là người bị thương nhẹ trong tai nạn lần đó.
Chu to mồm điên đảo trắng đen, đem trách nhiệm vụ tai nạn đẩy hết lên đầu Tôn Hải Văn, còn muốn nhân cơ hội móc luôn tiền bồi thường cho em gái cậu ấy. Vì chuyện này Triệu Đông cũng tức muốn nổ đom đóm mắt, hận không được đập Chu to mồm 1 trận nên thân.
Nhưng không nghĩ đến thư ký của phó thị trưởng Trần Minh Đức – Thẩm Hoài lại đột nhiên xuất hiện, trút giận lên đầu Chu to mồm…
Mới đầu Triệu Đông cũng sững sờ, đợi khi kinh tỉnh lại, mới cảm giác thấy Chu to mồm bị đánh có hơi oan, vô thức cùng với các nhân viên khác ôm eo giữ chặt Thẩm Hoài lại.
Chuyển mắt Triệu Đông lại hối hận, làm sao cũng phải để Chu to mồm bị thêm vài đạp nữa mới thật đã đời.
Thẩm Hoài bị Triệu Đông ôm chặt eo, lại bị Cát Vĩnh Thu to tiếng quát mắng nên dần bình tĩnh lại.
Nhìn thấy tiểu Lê đứng bên cửa cũng bị dọa dốt. Thẩm Hoài mới nghĩ đến vừa rồi không nói một lời xông thẳng tới đấm tới tấp vào mặt Chu to mồm, đánh ngã xuống đất lại đổi chân đá, đúng là có hơi khùng cuồng.
Nói đến cùng cũng là do mấy ngày nay tâm tình ức chế quá lợi hại, một mực lo lắng tiểu Lê không vượt qua được cú sốc sau sự ra đi đột ngột của mình.
Khi nhìn thấy tiểu Lê bị đẩy ra ngoài một cách thô bạo, cánh tay bị rách một vết dài. Đối với Thẩm Hoài, điều đó như đổ dầu vào lửa. cho dù năng lực tự khống chế có mạnh đến đâu mà tưởng muốn khống chế không bộc phát cũng là vọng tưởng.
"Cậu lỏng tay ra. Đánh thằng này thêm tôi còn hiềm bẩn tay."
Ngữ khí Thẩm Hoài khôi phục bình tĩnh khiến Triệu Đông lỏng tay ra, có điều vẫn còn có nhân viên khác của ban an toàn đứng cách giữa hắn và Chu to mồm.
Đến giờ hắn mới nhìn thấy chị dâu họ Trần Đan đứng ở trong phòng làm việc, chắc là cùng tiểu Lê đi tới đây.
Có điều chuyện trước mắt cần giải quyết không phải đánh tiếp Chu to mồm, mà là đối phó với Cát Vĩnh Thu như thế nào.
Tuy nói hai người mỗi bên theo một lão bản khác nhau, nhưng đó là quy tắc ngầm không thể đặt ra ngoài chỗ sáng.
Rốt cuộc Cát Vĩnh Thu là chánh văn phòng, là đại quản gia phủ thị chính, là lãnh đạo trực tiếp của tất cả nhân viên chính phủ thành phố…
Thẩm Hoài dám đột nhiên đánh em dâu của Cát Vĩnh Thu ngay trước mặt hắn và bàn dân thiên hạ, ngay trong phòng làm việc của ban an toàn sản xuất lại dám công nhiên ẩu đả một cán bộ trung tầng của xưởng. Việc này dù Cát Vĩnh Thu có muốn dàn xếp cho yên chuyện cũng không có khả năng.
Nếu đã không thể dàn xếp, vậy trên khí thế không thể yếu hơn đối phương.
Thẩm Hoài sờ lại tay phải hơi hơi tê dại, thầm nghĩ thể lực thân thể này thật quá kém. Đấm thêm mấy cái chắc thở ra khói, nắm đấm yếu xìu, thật là một công tử ca bị tửu sắc đãi rỗng a.
Thật hồi niệm thân thể trước kia, rèn luyện qua mấy năm trong xưởng, phôi thép mấy trăm cân cũng nhấc nổi, cùng công nhân phổ thông dọn xưởng cả buổi sáng mà vẫn không thấy mệt.
Thẩm Hoài không để ý đến Cát Vĩnh Thu đang quát mắng, mặt mũi âm trầm lầm lũi tiến vào phòng làm việc.
Trên mép bàn làm việc có đặt một tập văn kiện, trên bìa mặt ghi mấy chữ lớn
"Báo cáo điều tra sự cố tai nạn lao động ở xưởng đúc 9.16, xưởng sắt thép số 1 Đông Hoa".
Thẩm Hoài thầm nghĩ đại khái lúc nãy chắc Chu to mồm vừa ngồi trên bàn này vừa cùng Triệu Đông, tiểu Lê và chị dâu Trần Đan bàn chuyện tiền bồi thường sự cố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!