Chương 26: Giúp khu hoa đuổi điệp

Đến lúc hoàng hôn Hùng Đại Linh mới từ Mai Khê trở về, cũng không biết vì sao mà về đến nhà trán nàng đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng bừng, vừa vào phòng đã bực bội kể:

"Xuống xe bus thì gặp phải một tên biến thái, đi xe hơi là ngon lắm chắc, hắn đi theo con một đoạn, thấy con lên lầu liền dừng xe dưới kia…"

Thẩm Hoài ngẩng đầu lên.

Tuy Hùng Đại Linh mới mười chín nhưng đã đầy phong vị mỹ nhân, chiếc áo khoác cốm vàng bọc lên thân hình thon dài yểu điệu, khuôn mặt điềm mỹ, trắng bóng như da em bé, khí chất không hề bởi đang tức giận mà bớt đi vẻ đáng yêu, ngược lại trông nàng cắn môi bực tức nhìn càng có vẻ dễ thương.

Nhà Hùng Văn Bân ngay đối diện đường lớn, Thẩm Hoài ló đầu nhìn ra ngoài song, bên phố đúng là có một chiếc xe hơi nhỏ màu đen, nhìn không thấy người, chắc đang ngồi ở trong xe, đại khái cho rằng Hùng Đại Linh lên lầu chỉ là vì trốn tránh chứ thực ra không có người quen ở đây.

Thẩm Hoài cười cười, chỉ vào bồn hoa bên cửa sổ, nói với Hùng Đại Linh:

"Biện pháp tốt nhất để đối phó với loại người này chính là bưng một chậu hoa nện xuống, lập tức yên tĩnh ngay…"

Hùng Đại Linh không dám làm liều, lè lè lưỡi, nhìn sang ba nàng:

"Hay để con hắt chậu nước xuống?"

Bạch Tố Mai thấy con gái tự dưng bị một thằng mấy dạy từ trên trời rơi xuống vướng víu mà bực tức không thôi, giữa ban ngày ban mặt còn dám theo đuôi con gái mình về tận nhà, thế lỡ gặp buổi tối thì sao?

Bạch Tố Mai chính đang muốn đi xuống chửi cho thằng mất dạy kia một trận, Thẩm Hoài đã đứng dậy cầm bồn hoa bên cửa sổ lên, nhấc tay nện xuống nóc xe kia.

Chưa nhìn hậu quả thế nào liền rụt đầu về, tiện tay đem cửa sổ đóng lại, quay sang nói với Hùng Văn Bân: Đánh cờ tiếp thôi…

Người trong nhà nghe chợt nghe thấy một tiếng ầm từ bên ngoài vọng vào, ai cũng sững sờ. Không ngờ được Thẩm Hoài nói nện là nện, căn bản không sợ nện trúng người.

Theo như tiếng vang vừa rồi, hẳn chiếc xe kia bị nện hỏng không nhẹ…

"Qua một lúc, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng chửi:"Con mẹ nó đứa nào mù mắt, dám lấy bồn hoa nện xe của bố. Mày biết bố mày là ai không?

Con mẹ nó mày mà không ra, bố mày đéo để yên đâu…"

Mấy người Triệu Đông thấp thỏm bất an, ai cũng không dám ló đầu ra nhìn chiếc xe kia đã biến thành dạng gì, thời buổi này xe con rẻ nhất cũng phải mấy chục ngàn, nện thì nện được, nhưng bồi thường thì chỉ có nước bán thân.

Khăng khăng Thẩm Hoài vẫn cứ như không có việc gì xảy ra, ngồi trên ghế nhàn nhã hạ cờ. Tròng mắt Hùng Văn Bân hơi nhảy, nhưng thấy bộ dạng của Thẩm Hoài liền cũng xem như không có chuyện gì, tiếp tục đánh cờ.

Tiếng mắng bên ngoài mãi không dứt, càng mắng càng khó nghe, sau cùng có lẽ tức điên lên, buông lời uy hiếp sẽ đốt nhà.

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, không đến một lúc, chỉ nghe bên ngoài lại thêm một tiếng rầm, chẳng biết ai ném thứ gì đó xuống nữa. Tiếp theo là một chuỗi quái khiếu của tên kia khi đối mặt với chuỗi oanh tạc của cả dãy tập thể.

Thẩm Hoài cười rồi, quay đầu nói với Triệu Đông, Hùng Đại Linh và Tiêu Minh Hà đang yên ắng nãy giờ:

"Tiểu tử này đúng là ngu như cẩu, uy hiếp muốn đốt cả ký túc xá phủ thị chính, đây không phải tìm nện ư? Giờ hắn trở thành đối tượng trút giận cho cả dãy tập thể rồi, mọi người có thể yên tâm mở cửa sổ mà ném trứng gà cho thêm phần náo nhiệt!"

Hùng Đại Linh hung phấn nhảy lên, thật muốn tìm trứng gà nhưng bị mẹ nàng nhấc tay cản lại, muốn ló đầu ra nhìn cũng không cho, sợ bị người kia nhận ra gian phòng nàng đang ở.

Bạch Tố Mai có chút bận tâm, hỏi:

"Nến để hắn tìm đến cửa thì biết làm thế nào?"

Hùng Văn Bân nhìn bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã của Thẩm Hoài một cái, thầm nghĩ: Đúng là kẻ dám gây sự, cũng là kẻ có thể gây sự a, đầm nước đục Đông Hoa bị con hỗn giang long này xông vào, không biết là họa hay là phúc nữa.

Hùng Văn Bân thấy bạn già còn bận tâm, liền nói: "Không sao cả, túc xá phủ thị chính cũng không dễ bị khinh thị thế kia. Chỉ bằng câu uy hiếp sẽ đốt lầu kia, cảnh sát có tới cũng chỉ khiến hắn tìm khổ ăn.

Giờ đổi mới mở cửa rồi, người có tiền càng lúc càng nhiều, phong khí xã hội cũng càng lúc càng xuống dốc, nhưng thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đảng Cộng Sản, ai còn có thể lật trời?"

Túc xá cơ quan chính phủ, người trú trong đó đa phần là thanh niên chưa kết hôn vừa tham gia công tác.

Đừng thấy những thanh niên này vừa vào phủ thị chính công tác, cấp bậc cũng không cao, nhưng ai mà không tâm cao khí ngạo, lúc nào sợ gây ra chuyện, lại lúc nào sợ chuyện chọc đến trên đầu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!