Qua mãi một lúc, cảm giác thấy mông đít không còn tê rần như trước, Chu Dụ ngượng ngập đưa tay sờ sờ, ấn ấn thấy vẫn còn đau, nhưng đã có thể chịu được.
"Sớm này chính phủ có hội nghị cần chuẩn bị, không thể để lỡ được." Chu Dụ giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vừa thẳng người liền đau nhói, cả người rung lên, Thẩm Hoài vội đỡ chắc cho nàng.
Vừa vươn tay đỡ thì cảm giác đàn hồi, mềm mại kia như ngọn lửa nóng ấm trực tiếp rót vào tâm trí Thẩm Hoài. Làm thằng đàn ông, hắn không khỏi tâm mê ý loạn.
Chu Dụ cũng không để ý đến mình đang cùng Thẩm Hoài nửa đứng nửa ôm tại một chỗ nữa rồi, cứ thế để hắn dìu đến phòng thay đồ. Có điều tuy cúi đầu không nhìn mặt hắn, song vẫn cảm thấy phía dưới của hắn như đang gồ lên, trong lòng không khỏi hơi hoảng loạn.
Là một người đàn bà từng trải, đương nhiên Chu Dụ biết phản ứng thân thể kia đại diện cho cái gì.
Cho dù nàng biết Thẩm Hoài không phải đối tượng tình nhân tốt, cho dù có đi ra ngoại tình, nàng cũng sẽ không chọn hắn.
Song phản ứng thân thể không phải là thứ đầu óc cứ muốn khống chế là được, chắc đây là do nàng tịch mịch quá lâu, loại tịch mịch này, không phải lúc đêm khuya yên tĩnh có thể một mình giải quyết triệt để được.
Thẩm Hoài muốn cưỡng nhẫn không quá mất mặt, nửa ôm nửa dìu thân thể đầy đặn của Chu Dụ mà như đang chịu tội.
Đàm Khải Bình không đến Đông Hoa thì thôi, ông ta mà tới liền trực tiếp thay thế Ngô Hải Phong, quan hệ giữa song phương sẽ căng thẳng đến cực điểm, mà Chu Dụ với Ngô Hải Phong là quan hệ chú cháu, mình không thể dính vào quan hệ quá sâu với nàng được.
Nếu không phải ném một cô gái xinh đẹp thế này xuống đất là hành vi rất vô đạo đức thì Thẩm Hoài hận không được thả nàng xuống đây mà rời đi cho nhanh. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thán: Vì sao có một số người lại chết trên bụng đàn bà?
Vì sao có nhiều đàn ông như con thiêu thân lao vào chết trên bụng đàn bà thế kia?
Nửa ôm nửa dìu Chu Dụ đến phòng thay đồ nữ, trong phòng không có người khác, Thẩm Hoài nói với nàng:
"Chu bí thư trưởng, tôi đứng sau tường, nếu cô có gì bất tiện cứ gọi, tôi sẽ nhắm mắt vào đó…" Nói xong liền đi ra đứng trước cửa phòng, thở phào một hơi thật sâu.
Chu Dụ đã thấy quen đàn ông chen đến trước mặt, trước đây cũng từng nhận định Thẩm Hoài là thằng súc sinh háo sắc, nhưng hôm nay thấy khi đối diện với thân thể thành thục dụ người của mình, biểu hiện của hắn lại vụng về như cậu nhóc mới tập yêu, lại nghe thấy tiếng thở phào trút ra bên ngoài, liền cảm giác thấy buồn cười không thôi.
Cái chết của Trần Minh Đức khiến ấn tượng của nàng với Thẩm Hoài bị lật đổ một lần, tâm kế mà hắn biểu hiện ra khiến bất kỳ kẻ nào khi đối mặt hắn đều cảm thấy lạnh gáy… Một tên thư ký phủ thị chính tép riu liền có thể đem bí thư thị ủy, thị trưởng, chánh văn phòng phủ thị chính đùa giỡn trong lòng bàn tay, tâm cơ như vậy có mấy ai có thể so?
Lúc ấy ấn tượng của nàng về Thẩm Hoài lại bị lật đổ thêm lần nữa, tự nhiên cảm thấy hắn cũng hơi hơi đáng yêu. Lại nghĩ, khi biết hắn sẽ tới Mai Khê, mình liền yêu cầu được đi Đường Ấp. Làm thế, là sai, hay là đúng?
Chu Dụ nhịn đau thay xong quần áo, ngồi xuống ghế chải chuốt mái tóc ướt, đợi Thẩm Hoài thay quần áo xong mới nhờ hắn dìu đỡ ra khỏi bể bơi… Lần này ngã thật thảm, mông đít hãy còn tê rần rần, Chu Dụ cũng không cố được quá nhiều, mang tiếng là Thẩm Hoài dìu đỡ, nhưng cơ hồ cả người nàng đều sấp lên vai hắn.
"Cô ngồi xuống chỗ bậc thềm một lát, để tôi gọi taxi." Thẩm Hoài nói. Tuy chỗ này khá gần thị ủy, nhưng với bộ dạng như Chu Dụ bây giờ hiển nhiên không thể tự về được. Quanh đây lại không có trạm xe bus, sớm thế này cũng chưa có taxi nào qua đây, phải đi ra ngoài phố lớn mới vẫy được xe.
Giờ Chu Dụ mới ngớ ra, hình như chiếc xe mà Thẩm Hoài sử dụng trước đây là bị nàng sai người thu lại.
Nàng không thể để người khác biết chuyện giữa nàng và Thẩm Hoài trong bể bơi, có một số chuyện lỡ truyền đi ra, hậu quả rất khó tưởng tượng.
Chu Dụ thầm than một tiếng, giờ thì tốt rồi, muốn lén lút để Thẩm Hoài đưa về cũng không xong, đúng là tự gây nghiệt không thể sống mà, liền quay sang hỏi Thẩm Hoài:
"Cậu có mang điện thoại theo không?"
Thẩm Hoài thầm nghĩ cũng phải, cho dù không điều xe công vụ, nếu Chu Dụ muốn dùng xe không phải một cú điện thoại là xong ư? Liền từ trong ba lô lấy điện thoại ra đưa cho nàng.
Chu Dụ bấm một dãy số, Thẩm Hoài nhìn nàng đứng đó nhăn nhó, biết còn chưa đỡ đau, liền đem áo khoác cởi ra nhét vào ba lô rồi thả xuống bậc thềm, nói:
"Cô ngồi xuống đây, sẽ đỡ đau hơn một chút."
Ba lô nhồi đầy quần áo, ngồi lên khá mềm mại, cảm giác không kém so với ngồi ghế sofa. Chu Dụ không khỏi cảm thán: Nhìn thế này chứ cũng có vẻ là người tinh tế, sao trước đây một điểm cũng không nhìn ra nhỉ?
Mãi đến giờ Thẩm Hoài mới có thời gian rảnh rỗi đi quan sát Chu Dụ trong bộ quần áo vừa thay.
Có lẽ nàng định bơi xong rồi mới về nhà thay quần áo đi làm nên không mặc bộ quần áo văn phòng nhìn có vẻ nghiêm túc lúc bình thường.
Trên người là một chiếc áo khoác đỏ đơn giản, vạt áo rất dài, rủ xuống cả bờ mông, quần dài quấn xà cạp đen tôn đôi chân dài trắng nõn của nàng ra, tóc ướt xõa lên bờ vai, khuôn mặt không trang điểm vẫn gần như hoàn mỹ, cặp lông mi dài và đôi mắt sáng ngời… Thẩm Hoài vừa quan sát vừa nghĩ:
Đây mới đúng là khí tức mà một cô gái xinh đẹp nên có!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!