Chu Dụ cài lại cúc áo cẩn thận, cầm theo áo khoác Thẩm Hoài bước vào khách sảnh, nhìn Ngô Hải Phong đang đứng trong góc, đăm đăm dõi ra ngoài trời đêm đến xuất thần.
Chú Lúc không có người ngoài, Chu Dụ dùng ngữ khí trong nhà nói chuyện:
"Đàm bộ trưởng có nói gì không?"
Cũng nói qua một ít, Ngô Hải Phong trả lời:
"Nhưng ông ta không muốn gánh can hệ, cả chuyện này xem như đến đây là dừng, không thâm nhập điều tra thêm. Nhưng phản ứng trong tỉnh thế nào rất khó đoán được. Cũng trách ta lần này quá sơ ý, không coi chừng Cao Thiên Hà, cũng xem thường tên Thẩm Hoài này."
Chú, cháu… Chu Dụ hơi thấy có lỗi, nhưng nghĩ không rõ ràng vì sao lúc Ngô Hải Phong nói
"xem thường Thẩm Hoài" lại gằn giọng nhấn mạnh như vậy, chẳng lẽ Thẩm Hoài đề ra điều kiện gì quá phận?
"Không liên quan đến cháu, có một số việc không bước qua được thì thôi." Ngô Hải Phong xuất thân quân nhân, cũng có được tính cách
"nguyện cược chịu thua".
Bình thời Ngô Hải Phong không quá để ý đến Thẩm Hoài, ấn tượng về hắn đa phần đều từ Chu Dụ mà ra. Đối với thằng súc sinh ngoài sáng trong tối động tâm tư với cháu gái, sao Ngô Hải Phong có thể có ấn tượng tốt?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn sụp hố đêm nay.
… Chu Dụ im lặng không đáp lời, nàng cũng không biết nói gì cho phải.
À, đúng rồi… Ngô Hải Phong nói tiếp:
"Trước đây Trần thị trưởng có nhắc đến chuyện để Thẩm Hoài tới thị trấn Mai Khê tạm giữ chức không?"
"Không có, ai lại tự dưng chạy đến hương trấn làm cái gì…" Chu Dụ kỳ quái hỏi rằng:
"Làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
Thành phố Đông Hoa có ba khu, sáu huyện, hai trăm hương trấn, thị trấn Mai Khê thuộc về huyện Hà Phố, nằm phía đông nam thành phố Đông Hoa. Thị ủy một mực muốn vạch Mai Khê vào thị khu, nên đối với Mai Khê Ngô Hải Phong khá có ấn tượng.
Thẩm Hoài cấp bậc là chính khoa, sau lưng lại có Trần Minh Đức chống đỡ, ngao thêm ba bốn năm trực tiếp đến huyện ủy làm phó huyện trưởng hoặc huyện trưởng mới đúng lẽ, sao Trần Minh Đức lại an bài Thẩm Hoài xuống hương trấn làm cái gì?
"À, vậy chắc tự bản thân Thẩm Hoài muốn đến Mai Khê." Ngô Hải Phong ra chiều suy ngẫm nói.
"Cho dù có rời phủ thị chính cũng không cần phải đến hương trấn a." Chu Dụ thắc mắc.
Đến hương trấn phải trực tiếp đối mặt với nông thôn, với cơ sở, công tác vất vả bộn bề, khốn khó cũng trùng trùng.
Tình hình bây giờ động tay động chân với nông dân cũng không được, mà mềm dẻo lại thường bị nông dân khinh nhờn, lại thêm cả áp lực từ trên thị khu chồng xuống, làm cán bộ hương trấn thật không dễ dàng gì.
Giống kẻ có bối cảnh như Chu Dụ, lại có chí ở sĩ đồ, bình thường đều ổ trong cơ quan trực thị ngao tư lịch, ngao cấp bậc, có cơ hội liền trực tiếp đến khu huyện hoặc thị cục, chứ hiếm có ai tự mình đày ải đến hương trấn cả.
Hơn nữa, hương trấn tầm nhìn quá thấp.
Trần Minh Đức bởi bệnh mà vong, Thẩm Hoài mất đi chỗ dựa, lại sớm được nhấc lên chính khoa, một khi xuống hương trấn, rất có thể cả đời này sẽ xoay vòng, chết dí dưới kia.
Nếu Thẩm Hoài đề ra yêu cầu này chỉ là để tránh xa phủ thị chính, Chu Du không thể không thừa nhận hắn còn chưa thành thục về mặt chính trị.
"Khả năng những lời hắn nói với ta là thực lòng."
Ngô Hải Phong nói, lần này hắn ăn phải quả đắng, một quả trong số đó là do Thẩm Hoài ban tặng. Tuy không quá căm hận, nhưng cũng tuyệt không khả năng đi tín nhiệm Thẩm Hoài.
… Chu Dụ vẫn không hiểu.
"Nhà hắn với Trần thị trưởng và Đàm bộ trưởng xem như là người quen…" Ngô Hải Phong tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!