Chương 18: Cũng là nhân tài hải ngoại

Giữa nháy mắt Chu Dụ ngã vào trong lòng, Thẩm Hoài có thể cảm nhận được sức đàn hồi kinh người từ thân thể nàng, cơ hồ mềm rụi, thơm ngát… Hơn nữa bộ ngực nàng chen vào lòng còn rất lớn…

Nhưng tình hình tiếp theo lại không được hương diễm như trong tưởng tượng, điếu thuốc trên mồm Thẩm Hoài rơi xuống cổ áo, khiến hắn chưa kịp hưởng thụ tư vị mỹ diệu khi ôm mỹ nhân trong lòng, đốm thuốc đã đốt hắn xuýt xoa đau đớn không thôi.

Thẩm Hoài vội đẩy Chu Dụ sang một bên, cởi áo sơ vin ra, trút điếu thuốc xuống, trên cổ đã bị đốt một đốm đỏ ửng, đầu trán cũng rát bỏng, sờ một cái, ươn ướt dinh dính, cả bàn tay nhầy nhụa máu.

Nhìn Chu Dụ từ trên đất bò lên, Thẩm Hoài cười khổ nói:

"Chu bí thư trưởng, tôi chỉ chào cô một tiếng, cô không để ý thì thôi, cần gì mạnh tay như vậy chứ. Người khác mà nghe được lại nghĩ tôi làm gì cô…"

Tuy Chu Dụ chán ghét Thẩm Hoài, nhưng lần này là lỗi do nàng mà ra, còn đem cục gạch nện mạnh hắn một cái. Vừa đứng lên liền xoa xoa ngực, kinh hãi xin lỗi:

"Tại tôi bất cẩn, thình lình thấy có bóng đen trước mắt, mới tiện tay nện xuống…"

Nhìn vết máu trên trán Thẩm Hoài, Chu Dụ thầm nhủ:

Đến hôm nay bà cô mới nện mày coi như là phước ba đời mày rồi. Nhưng trên mồm vẫn quan thiết hỏi:

"Có sao không, có cần tìm bác sỹ khám qua? Ngô bí thư bận tâm vợ Trần thị trưởng xảy ra chuyện, đặc ý để bác sĩ Trương trực trong Nam viên…"

Bít, bít… Cục gạch bị ném văng sang một bên lúc này chợt lên tiếng, Chu Dụ hận không được đạp cho nó hai phát, nghĩ đến chuyện lúc nãy mình to tiếng cãi nhau với chồng đều lọt vào tai Thẩm Hoài, khiến nàng vừa cáu giận vừa ngượng ngùng.

Thẩm Hoài nhấc chân đá cục gạch rớt xuống hồ, một tiếng tõm vang lên trầm muộn, sau đó không khí lại quay về vẻ tĩnh mịch.

Chu Dụ thấy Thẩm Hoài vô duyên vô cớ đá cục gạch của nàng xuống sông, tâm đầu cũng nổi lửa: Không phải chỉ nện mày một cái thôi sao, có cần nhỏ nhen như vậy không?

Thẩm Hoài lại cười nói:

"Nếu đã không muốn nghe điện thoại, vậy để nó rớt xuống hồ là hợp lý nhất… Hơn nữa đợi người khác nghe thấy tiếng rít lúc nãy của cô, chạy đến lại thấy tôi bị đánh thành dạng này không biết sẽ đồn đoán thành những gì… Tốt nhất nên tiêu hủy hung khí kia là hơn."

Chu Dụ chớp chớp tròng mắt, mượn ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn đường xa xa, cố gắng nhìn cho kỹ Thẩm Hoài, thật đúng là nhận không ra y nữa rồi: Vết máu trên trán rỉ đến bên khóe mắt mà vẫn còn tâm tư châm chọc đùa bỡn cho được?

Nhưng nghĩ nghĩ Thẩm Hoài đúng là đồ 250 (thằng khùng), một bộ cục gạch mua mới cũng phải gần gần 20.000 đồng, cứ thế nhấc chân đá xuống nước? Tính cách điên điên này không khác bản chất trước kia là bao.

"Chu bí thư trưởng, cô không có chuyện gì chứ?"

Quả nhiên có người nghe được tiếng thất thanh của Chu Dụ, vội chạy đến bên hồ hỏi han, nhưng cũng không dám tiến vào trong rừng hỏi han.

Ai biết trong lùm cây kia lãnh đạo đang làm chuyện bí mật gì đó, không hy vọng để người khác nhìn thấy?

"Không sao cả, vừa rồi Chu bí thư trưởng không cẩn thận va vào tôi, điện thoại bị rớt xuống hồ rồi." Thẩm Hoài mở mồm soạn bậy soạn bạ, gọi cô gái chạy tới hỏi thăm Chu Dụ lại, chỉ vào chỗ cục gạch rớt xuống nước:

"Chính là chỗ đó, cô tìm người qua giúp, đem điện thoại của Chu bí thư trưởng vớt lên…"

Cô gái kia trở về gọi người đến vớt điện thoại, Thẩm Hoài ngồi bệt xuống đất, quay đầu về phía Chu Dụ, hỏi rằng:

"Cô xem giùm tôi máu trên trán đã ngừng chảy chưa?"

Chu Dụ thấy Thẩm Hoài bị toạc đầu mà vẫn không chịu chạy gấp đi băng bó, lại có hứng thú lừa người vớt điện thoại, tâm lý không biết phải nói về hắn sao cho phải nữa.

Nói thật để cục gạch cũ mèm này rớt xuống hồ Chu Dụ không quá đáng tiếc, chỉ cần không phải đối mặt với tiếng điện thoại khiến mình khó xử, thế đã không tính là việc xấu rồi.

Khi điện thoại vang lên lần nữa Chu Dụ đã do dự có nên đá nó xuống hồ hay không rồi, không nghĩ đến thằng hỗn đản kia lại giành ra chân trước.

Nghĩ đến đây ngược lại khiến nàng cảm thấy Thẩm Hoài cũng không đáng ghét như trước, lại nghĩ chắc hắn không gấp đi băng bó đại khái là vì sợ nàng lưu lại một mình trong rừng cây đây.

Chu Dụ cúi người xem xét vết thương trên trán cho Thẩm Hoài.

Xương trán vốn rất cứng, cục gạch chỉ nện sớt da chứ không có gì đáng ngại, chảy ra một chút máu rồi đông lại ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!