Chương 11: Đãi ngộ dành cho đồ Bỏ đi

Tin tức về cái chết của Trần Minh Đức được khống chế một cách rất chặt chẽ, thậm chí ngay cả trong Nam viên cũng chỉ có thiểu số người được biết.

Nhân viên công tác ở những biệt thự khác tuy biết ở biệt thự số 6 đã xảy ra chuyện quan trọng, song không biết quan trọng đến mức độ nào.

Thẩm Hoài đi vào lầu chính liền có nhân viên chạy tới hỏi thăm:

"Thẩm thư ký, đến cùng ở phía sau đã xảy ra chuyện gì?"

"… Nghe được gì linh tinh rồi?"

Thẩm Hoài quát tên nhân viên kia ngậm mồm, rồi phân phó:

"Thu xếp cho tôi một phòng là được, đừng có trộn cùng chuyện kia."

Điện thoại sắp hết pin, Thẩm Hoài cần bình tĩnh suy nghĩ, tìm cách liên lạc được với Bắc Kinh.

Tuy đám người Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu không trực tiếp chĩa đầu mâu vào Tống gia, nhưng Trần Minh Đức từng làm thư ký cho Tống lão gia tử Tống Hoa, là quan viên thuộc Tống hệ, nếu để cái chết của hắn liên quan đến vấn đề nam nữ, đối với Tống gia không phải là việc gì tốt đẹp.

Cho dù vì bản thân, Thẩm Hoài cũng không thể mắt trừng trừng nhìn sự việc phát triển theo chiều hướng bất lợi kia.

Trong phòng, Thẩm Hoài đứng trước tủ nhìn điện thoại một lúc lâu, điện thoại ở Bắc Kinh hắn cũng nhớ được của một vài người, song lại do dự không biết nên gọi cho ai.

Nghĩ lại tình cảnh bản thân, trừ cầu viện Bắc Kinh thật không còn phương pháp khả dĩ nào nữa. Cuối cùng hắn nhấc điện thoại lên, bấm một chuỗi số xa lạ…

Nghĩ đến bản thân mình chỉ là linh hồn tá túc nhờ trong thân xác này, phải thay thế thân phận của người khác… tai nghe từng tiếng bít bít… từ đầu dây bên kia, Thẩm Hoài không khỏi hồi hộp, thậm chí còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

Qua một lúc, từ bên kia truyền tới tiếng nhấc mấy, một tiếng nói trong trẻo vang lên:

"Alo, xin hỏi cậu tìm ai…?"

Trong ký ức chợt hiện lên hình ảnh một phụ nữ trung niên tướng mạo xinh đẹp, khí độ ung dung cao quý.

Bên kia đầu dây là mẹ kế được gả vào nhà họ Tống lúc hắn 12 tuổi.

Tuy trước đây Thẩm Hoài xem người phụ nữ này là đồ rác rưởi không biết liêm sỉ, nhưng thành thật mà nói, nàng là một người rất xinh đẹp, không thì năm đó cũng không thể trói được trái tim cha Thẩm Hoài – Thẩm Bính Sinh.

Nàng giờ đã gần lên tuổi bà song tướng mạo, phong thái vẫn để lại cho người khác ấn tượng rất sâu.

Nghĩ đến nhưng chuyện khốn nạn trong quá khứ, Thẩm Hoài chợt cảm giác thấy cổ họng khô chát, gian nan mở miệng nói:

"Dì, cháu là Thẩm Hoài…"

… Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới trả lời:

"Xin lỗi cậu gọi nhầm số rồi." Nói xong điện thoại đánh cái cụp.

Thẩm Hoài cười khổ không thôi, thật cũng không trách cứ được gì.

Lầm lỗi của Thẩm Hoài trước đây là không thể tha thứ, hắn không có tư cách để oán thán hành động bất nhã vừa rồi của đối phương.

Nghĩ chắc có gọi điện cho cha ruột cũng bị đối xử tương tự, Thẩm Hoài không khỏi đau đầu: Không thể hướng Tống gia cầu viện, vậy mình làm sao xoay chuyển tình cảnh trước mắt bây giờ?

Thẩm Hoài lại bấm số nhà Trần Minh Đức ở trên tỉnh, điện thoại vang một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy, thầm nghĩ: Chắc người nhà Trần Minh Đức sau khi nhận được thông báo đã lên đường đến Đông Hoa rồi.

Đầu năm nay di động và cục gạch đều là đồ quý hiếm, trừ ông chủ hoặc công chức, người bình thường còn xài không nổi.

Thẩm Hoài lê cả giày lên giường, bình tĩnh nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm gọi điện cho bác hai.

Tống Kiều Sinh thân là phó trưởng ban tổ chức TW (phó bộ trưởng trung tổ bộ), là bác hai Thẩm Hoài, cũng là người được chỉ định sẽ kế thừa sự nghiệp chính trị của lão gia tử Tống Hoa, đồng thời là người mẫn cảm về chính trị nhất trong nhà họ Tống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!