Chương 6: Nghi ngờ

Vân Phi phát điên rồi.

Khiến hắn phát điên dĩ nhiên không phải vì chuyện quân Mỹ rút khỏi iraq, không phải vì năm 2010 giá cổ phiếu giảm, đương nhiên cũng không phải vì những tin tức ly hôn nhiều như núi. Mà nguyên nhân chỉ có một, đó là sự mất tích của Thẩm Trác Di.

Giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên, từng phút từng giây đều nhắc nhở hắn: Thẩm Trác Di đã mất tích được 8 giờ rồi, hiện vẫn chưa trở lại làm việc.

Vân Phi rời khỏi ghế xoay, đẩy cửa phòng làm việc liền nhìn thấy hai sinh viên đang cắm cúi làm việc mà vị trí của Thẩm Trác Di vẫn trống không. Trên bàn làm việc của cô, cây tiên nhân cầu vẫn đang phát triển tươi tốt mặc kệ chủ nhân của nó sống chết thế nào.

Có điều nếu để như vậy, nó cùng lắm cũng chỉ có thể sống thêm nửa năm, trừ phi chủ nhân của nó quay về chăm sóc cẩn thận.

"Alo, khi nào cô Thẩm đến làm việc bảo cô ấy vào gặp tôi nhé" Vân Phi tùy tiện dặn dò một sinh viên:" Nhớ nói cô ấy đến ngay đấy, có việc"

"Vâng

"Cô sinh viên khiêm nhường, lễ phép nghe chỉ thị, một phần cũng vì đây là công việc đầu tiên của cô, ít nhiều cũng phải tuân theo đạo lý mà làm. Sau khi đợi được tiếng đóng máy cạch cạch của chủ biên, liền thần thần bí bí tìm đến sinh viên còn lại để tán gẫu:" Ê, gấu trúc, cậu nói xem chủ biên cùng phó chủ biên của chúng ta là có quan hệ gì? Vốn dĩ tôi nghĩ họ là một cặp, nhưng tình hình này lại có vẻ không giống.

Bạn gái mất tích, làm gì có bạn trai nào lại chầu chực ở văn phòng chờ bạn gái đến để mắng, lại còn cả ngày nói muốn trừ lương cơ chứ?

"Cái người được gọi là gấu trúc kia kì thực chỉ là một cô gái bị thiếu ngủ dẫn đến vành mắt có chút thâm lại, bị người ta gọi như vậy nhiều cũng quen rồi."Có người nói chủ biên khi còn học đại học đã theo đuổi chị Thẩm, sau khi tốt nghiệp chị ấy cùng chủ biên thành lập nên cái tạp chí nhỏ bé này, bởi vậy quan hệ giữa hai người bọn họ có hơi phiền phức.

Cậu cũng biết mà, đánh là thương mắng là yêu, càng đánh càng mắng chính là hữu ái" Gấu trúc sau khi nói bậy một trận, ngược lại lại cảm thấy có chút đạo lý, vậy nên bỏ qua không để tâm đến nữa.

"Tôi nghe nói chị Thẩm là ra ngoài tìm cái cô Sincerely gì đó..."

"A, cái người đó, tác giả của "Phù Hoa Mộng" Sincerely đấy á?

"Làm một fangirl trung thành, Phương Ưu nhất định sẽ không bỏ qua tin tức thú vị này, huống chi đây còn là một trong những tác giả cô thích nhất, tuy rằng khẩu vị của cô thay đổi liên tục, nhưng trong lòng cô Sincerely vẫn giữ một vị trí độc nhất vô nhị. Gấu trúc quyết định cùng cô tán gẫu về đề tài này, mắt liếc qua văn phòng của chủ biên, xác định hắn đang làm việc tạm thời sẽ không ra ngoài mới nhẹ nhàng dịch ghế qua bên cạnh Phương Ưu:" Đúng vậy, chính là cô ấy.

Chị Thẩm qua một vài mánh khóe biết được vị tác giả đó đang ở trên chiếc tàu hoàng gia, liền một đường phi thẳng đến HongKong, nghe nói là đã về từ mấy ngày trước, nhưng đến nay vẫn chưa đi làm."

"Cái vị Sincerely mà cậu nói tới trông thế nào?"

Phương Ưu bắt đầu đoán mò:" "Phù Hoa Mộng" có lối văn duy mỹ cảm động như vậy, tác giả đích thị là một đại mỹ nhân"

"Dẹp đi" gấu trúc cắt lời cô:"

Có một vài thứ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, tuyệt đối không được có ý nghĩ dơ bẩn với nó."

Dứt lời cô đứng lên, đẩy ghế về vị trí cũ, liền nghe sau lưng có tiếng răng rắc, rất giòn. Quay đầu nhìn chằm chằm Phương Ưu, ánh mắt không khỏi sững sờ.

"Cô đang ăn cái gì vậy?"

Gấu trúc nhìn hộp bánh trên tay Phương Ưu, cảm thấy rất quen mắt, ngặt nỗi hiện thời lại không nhớ ra đã thấy ở đâu.

"Bánh bích quy a~" Nói xong tiện đà nhét thêm một cái vào miệng, hai má cô phồng lên trắng trắng hồng hồng như trẻ con, nhìn thật chỉ muốn véo mấy cái.

"Ở đâu có vậy?"

Gấu trúc phi thường kinh ngạc, linh tính mách bảo có điều không hay:" Cái đó, trong ngăn kéo của tôi, tôi đã khóa lại rồi mà?

"Bánh bích quy này chính là thứ kỷ niệm cho chuyến đi Disneyland năm ngoái của ô ở HongKong!!! Phương Ưu hơi sửng sốt, ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển qua nhìn Gấu Trúc một cách đầy tội lỗi."Đúng rồi."

...

"Alo, chào bạn, số điện thoại bạn đang gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng để lại lời nhắn qua hộp thư thoại"

"Sincerely, rốt cuộc em đã đắc tội với ai vậy, tình thế bây giờ rất bất lợi, đợi đến khi nào an toàn, chúng ta liên lạc sau"

Là thanh âm của Đoàn Dữ Thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!