Thẩm Trác Di vừa rửa bát vừa hớn hở cười. Nghĩ lại cảnh mình được ai kia tỏ tình, trong lòng hả hê hết mức. Đối phương là ai chứ? Đại tác giả Sincerely cư nhiên nói chuyện tình cảm với cô. Tin này cứ phải gọi là hot 100 độ.
Ha ha ha ha...
So với những suy nghĩ nhạt nhẽo của đối phương, Hoa Hi Mạt không mấy ảnh hưởng sau sự kiện vừa rồi. Cô vẫn tiếp tục vùi mình trên sofa sáng tác. Sờ sờ cái bụng, tối nay ăn hơi nhiều rồi.
Quay đầu lại nhìn bóng dáng ai kia bận rộn trong bếp, Hoa Hi Mạt chỉ hơi nhíu mày, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đánh máy.
"Có muốn uống một chén canh không?
"Thẩm Trác Di vẫn quấn nguyên tạp dề bưng một bát canh nóng đến bên cạnh. Đối với cô biểu đạt sự yêu thích một ai đó rất đơn giản, chỉ cần đem tất cả những gì tốt nhất của mình trao cho người ấy là được. Hơn nữa, dưới cái nhìn của mình, Thẩm Trác Di cảm thấy Hoa Hi Mạt gầy quá mức. Hoa Hi Mạt đưa mũi hít hít vài cái, cảm giác buồn nôn ngập tràn liền vội lấy tay che miệng, tay kia ra sức đẩy đẩy:"
Chị không ăn, em mau cất đi đi..."
"Nhưng mà..." Thẩm Trác Di có chút chần chừ nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người mang bát canh cất đi, rồi nhanh chóng quay lại ngồi sát rạt cạnh Hoa Hi Mạt hỏi:"
Đang làm gì vậy?"
Trả lời cho câu hỏi vô cùng thừa thãi là ánh mắt sắc nhọn của đối phương, không thấy đang đánh máy sáng tác hay sao?
"Vậy chị cứ tiếp tục công việc đi
"Thẩm Trác Di buông một câu rồi nhanh chóng xoay người trở về phòng. Hoa Hi Mạt khẽ thở ra một hơi, nhìn bóng lưng gầy của ai đó lủi thủi về phòng, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại. Sắp không kịp nữa rồi... Một cái bóng bất chợt vụt qua, Hoa Hi Mạt phát hiện trong phòng lúc này đột nhiên có thêm một người, chính là Đoàn Dữ Thành. Bàn tay đang đánh máy dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục."Đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?"
Đoàn Dữ Thành ngó qua phòng của Thẩm Trác Di một chút, sau khi đã yên tâm anh chọn chiếc ghế đối diện Hoa Hi Mạt bình thản ngồi xuống:"
Nếu cô còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu"
"Cảm ơn anh, có điều, mong anh đi cho"
"Vẫn là vì cô ta?" Đoàn Dữ Thành dường như có chút tức giận "Sincerely, những điều cô làm bây giờ đã trái với ước định, người của hai bên đều gắt gao muốn tóm cô, bây giờ còn không đi thì sẽ không còn đường trốn nữa"
"Vậy anh ở lại đưa tin tức cho tôi, liệu có được tính là một loại phản bội không?" Khóe miệng Hoa Hi Mạt nhếch lên.
"Tôi không có" Đoàn Dữ Thành đột ngột đấm mạnh lên bàn "Tôi không có"
"Về trước đi" Hoa Hi Mạt ngẩng đầu "Chuyện của tôi, tôi tự khắc có cách giải quyết"
Đoàn Dữ Thành liếc cô một cái, trước khi đi vẫn nhắn thêm một câu: "Để ý đến cô ta một chút, họ có thể không làm gì được cô nhưng với cô ta thì thừa sức"Khuôn mặt Hoa Hi Mạt khẽ xao động nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường "Cảm ơn đã nhắc"
Thẩm Trác Di nằm trên giường một hồi, không tài nào ngủ được. Cái người kia rõ là yêu nghiệt, rõ ràng cô ấy là nguyên nhân khiến bây giờ cô vẫn chẳng thể ngủ vậy mà tên đầu xỏ lại làm ra vẻ thản nhiên như không.
Lại một lúc nữa, lần này Thẩm Trác Di quyết tâm ngồi dậy, bật đèn ngủ, lấy tạp chí ra đọc.
Không nhớ chị ấy... Không nghĩ đến chị ấy nữa...
Thẩm Trác Di cứ như vậy thôi miên chính mình, ép bản thân tập trung vào nội dung trên tờ tạp chí.
Lật qua lật lại hồi lâu mới ảo não thốt lên "Tại sao lại là chị ấy..."
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hoa Hi Mạt xông vào nhanh chóng nhảy lên giường của cô, đoạn ôm cô kêu to:" Chuột!!!"
"Á?" Thẩm Trác Di bị đối phương ôm chặt đến mức không thở được "Chị bình tĩnh đã, đợi đã.. buông em ra..." Mặt cô lúc này đã đỏ bừng, cái người kia đúng là...
"Trong phòng chị có con chuột to lắm, mau, mau đi bắt nó đi
"Hoa Hi Mạt nói lớn. Thẩm Trác Di mãi mới đẩy được đối phương ra, lại lục tục xỏ dép"Đợi em chút, em đi bắt nó"
"Ừ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!