Chương 28: Kỳ Lạ

Thẩm Trác Di mặc dù đã dùng hết sức bình sinh vẫn không thể kéo hai cái con người đang trong cơn mê màng kia dậy, chỉ có thể bất lực ngồi trên ghế salon, giương mắt nhìn nữ hiệp.

Hoa Hi Mạt không chịu được ánh mắt ngây ngốc ấy, bất đắc dĩ nói " Nhìn tôi làm gì, tôi cũng không biết gì đâu."

"Ồ?" Thẩm Trác Di thốt lên một tiếng quái dị.

"Cô "ồ" cái gì?"

"Không có gì" Thẩm Trác Di nghĩ thầm chẳng ngờ vị nữ hiệp không gì là không thể kia lại có ngày khoanh tay đứng nhìn vô lực thế này. Cô bỗng nhiên nghĩ tới một người, đứng lên, phủi mông một cái.

"Lại muốn làm cái gì?

"Hoa Hi Mạt cẩn thận hỏi, cô rất sợ người kia lại tiếp tục làm chuyện không đầu không đuôi, vừa là không tốt cho cô cũng vừa là nguy hại đến sự an toàn của người ấy. Hai người gặp nhau lần nào cũng đều như đụng phải sao chổi, không thể không cẩn thận. Thẩm Trác Di cau mày, cẩn thận suy nghĩ, mặt nghiêm lại như mấy vị trưởng lão. Bỗng nhiên quay đầu nhìn Hoa Hi Mạt, mặt mày hởn hở như thái giám xu nịnh hoàng đế."Nữ hiệp, cô đưa tôi về bệnh viện có được không? Tôi có việc bận.

"Hoa Hi Mạt sững sờ, đột nhiên sáng tỏ. Nơi đây là biệt thự của cô, lúc trước cô ấy có nói có người bị nhốt ở đây. Giờ mọi việc đã bày ra trước mắt như thế này, cô ấy nhất định là muốn tìm cô để hỏi rõ mọi chuyện."Nữ hiệp?"

Thẩm Trác Di lại hỏi "Đúng rồi trước đó cô làm sao biết tôi ở bệnh viện mà tới đưa tôi đi vậy?

"Hoa Hi Mạt không nói gì, cũng không muốn trả lời cô ấy, chỉ đứng khoanh tay một góc nhìn hai người giống như là đang ngủ say trên ghế sopha kia. Càng nhìn càng thấy họ giống như là uống phải một loại thuốc mê nào đó có dược tính cực mạnh."Tôi biết rồi, cô không an tâm về tôi nên mới đi theo tôi." Thẩm Trác Di một lần nữa lại tự hỏi tự trả lời.

"Shh..." Hoa Hi Mạt bỗng nhiên dùng tay đè lên môi Thẩm Trác Di, tay vòng qua hông của người kia, tiện đà xoay người chuyển đến phía sau cánh cửa dựa vào tường.

"A...

"Thẩm Trác Di khẽ kêu lên, muốn tránh lại phát hiện ra đối phương khí lực quá lớn không có cách nào phản kháng được, đành bỏ cuộc. Cô giương mắt nhìn, khuôn mặt nữ hiệp gần cô trong gang tấc, đôi mắt đen sâu thẳm như vũ trụ bao la. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy gò má, đường cong này vẫn hoàn mỹ đến mê người. Thẩm Trác Di cũng có thể xuyên qua lớp khẩu trang đoán biết được nữ hiệp có một sống mũi thẳng tắp và một đôi môi gợi cảm."Còn nhìn chằm chằm nữa tôi móc mắt cô ra đó." Hoa Hi Mạt uy hiếp, ánh mắt của đối phương khiến cô cảm thấy không được tự nhiên " Bên ngoài có người, đừng lên tiếng

"Thẩm Trác Di nhanh chóng thu tầm mắt lại, nghĩ thầm may mà cô không chảy nước miếng, nếu không chắc không còn biết dấu mặt mũi vào đâu. Có điều ở bên cạnh nữ hiệp cô có một cảm giác rất quen thuộc, có lúc cô cảm thấy người này rất giống cô ấy. Nhưng trong lòng đã nhanh chóng loại bỏ triệt để suy nghĩ này, bởi Sincerely còn đang nằm viện, hơn nữa cô ấy cũng chỉ là một tiểu thuyết gia, sao có thể là một nữ hiệp can đảm biến hóa khôn lường được."Đợi lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, cô chỉ cần trốn ở đây đừng lên tiếng, được không?" Hoa Hi Mạt tập trung ánh mắt theo dõi về phía cửa, tay cầm chuyển động, người đó muốn vào rồi.

Bất kể là ai, đêm hôm khuya khoắt như vậy tới biệt thự của Sincerely đều bất thường.

Thẩm Trác Di cũng không lên tiếng, cô ấy nhất định có cách của cô ấy.

Dù thế nào đi chăng nữa, cô đều nghiêng về phía muốn chứng minh Hoa Hi Mạt trong sạch, bởi vì sâu trong nội tâm cô vẫn không thể đưa ra một đáp án hoàn chỉnh nhất.

Cô đối với Hoa Hi Mạt không có cách nào toàn hận mà cũng không có cách nào toàn yêu...

Chỉ có thể hy vọng tất cả mọi chuyện đều không can dự gì đến cô ấy.

Thẩm Trác Di âm thầm nắm chặt tay, hai người lẳng lặng chờ đợi.

Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện, y thấy bên trong một mảng đen kịt liền sờ soạng bên cạnh cửa, có thể thấy điệu bộ rất quen thuộc với nới này.

Hoa Hi Mạt nghĩ thầm, lẽ nào là hắn?

Nếu như là Đoàn Dữ Thành, vậy thì càng không thể để Thẩm Trác Di nhìn thấy, bằng không...

"Tách

"một tiếng, đèn phòng bất sáng, Hoa Hi Mạt đang muốn ra tay, nhưng thoáng nhìn trên mặt đất lại lộ ra một cái bóng khác nên lập tức cảnh giác rụt tay lại. Còn có một người khác!"Ức Gia Tùng, anh điên rồi sao, lén lút vào nhà người ta lại còn bật đèn?

"Là một giọng nữ. Khóe môi Hoa Hi Mạt nhếch lên, đã đoán ra được đây là khách phương nào. Ngữ khí bất phàm như vậy, ngoài Triều Hề Nhiên Triều đại tiểu thư ra thì còn có thể là ai? Cô buông Thẩm Trác Di ra, tay hơi điểm nhẹ lên con mắt cô ấy. Thẩm Trác Di trong phút chốc cảm thấy tầm mắt tối lại, một lúc sau mới lấy lại được ánh sáng nhìn được đồ vật xung quanh, thế nhưng người kia đã biến mất."Nữ...!" Cô toan mở miệng gọi mới giật mình nhớ ra nơi này còn hai vị khách không mời nữa, liền vội vàng lấy tay ngăn miệng lại.

"Cô có nghe thấy âm thanh gì không? " Ức Gia Tùng hướng Triều Hề Nhiên hỏi.

"Không có, anh bị ảo giác rồi."

"Kỳ lạ thật" Ức Gia Tùng gãi gãi sau gáy, đánh giá bốn phía "Trên ghế sopha sao lại có hai người nằm đó thế kia?

"Triều Hề Nhiên theo hướng tay y chỉ đánh mắt sang, quả nhiên thấy hai nữ nhân tóc dài nhìn có vẻ như là đang ngủ say trên ghế. Cô nhanh chóng tiến lại gần, nhìn rõ mặt mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Thật may không phải là cô ấy..."Tôi đã từng thấy qua mấy người này, họ là nhân viên của tạp chí M." Triều Hề Nhiên nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!