Hoa Hi Mạt sau khi sắp xếp phòng nghỉ cho Thẩm Trác Di xong xuôi, liền trở về phòng mình. Bật đèn ngủ lên, bắt đầu đọc một cuốn sách có tựa đề " Con người ta không thể chịu đựng sự khinh thường
". Đêm tối bao trùm lấy cảnh vật, từ bên ngoài tiếng sấm rầm rầm truyền tới, Hoa Hi Mạt bỏ sách xuống đứng dậy đóng cửa sổ. Thế nhưng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác không an tâm, cô quyết định ra khỏi phòng rón rén đến mở cửa phòng bên cạnh. Ngạc nhiên, trên giường không có người mà thay vào đó là một" quả núi nhỏ" đang cuộn tròn trong chăn co quắp run rẩy dưới gầm giường...
"Cô sợ sấm sao?"
Hoa Hi Mạt ngồi trên giường, cố gắng liên hệ với người nằm bên dưới.
"Ừm" Thẩm Trác Di thật sự rất rất sợ, thấy Hoa Hi Mạt đến, hai mắt cô như sáng lên ló ra nhìn. Mặt cô lúc này thực sự là nóng đến cực điểm rồi.
Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy bộ đồ ngủ của Hoa Hi Mạt, nhưng trong trường hợp đêm tối như thế này, rất dễ gây ra cho người ta những liên tưởng sâu xa...
Trên thực tế, bộ đồ của Hoa Hi Mạt cũng không được tính là đồ ngủ, cô chẳng qua là mặc một chiếc áo sơ mi nam hơi rộng so với thân thể.
Hoa Hi Mạt kì thực không thích mấy loại váy ngủ gì gì đó, nó không đem lại cho cô cảm giác thoải mái như chiếc áo sơ mi cô đang mặc hiện giờ...
Không biết có phải lúc ra khỏi phòng cô đã quá vội vàng hay không mà hai cúc trên của áo sơ mi chưa được cài lại, khiến cho khi cô nghiêng người về phía trước, tất thảy những gì đẹp đẽ nhất gần như phơi bày hết trước mặt Thẩm Trác Di.
Hoa Hi Mạt nhận thấy một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong mắt người kia, cô cúi xuống xem thử...
"Nhắm mắt lại
"Cô ra lệnh. Thẩm Trác Di như nhận ra" cái sai" của mình, ngoan ngoãn nhắm mắt lại...
"Không phải tôi cố ý đâu, là do cô... Chúng ta đều là con gái, những gì cô có, tôi cũng có"
Hoa Hi Mạt kỳ lạ nhìn Thẩm Trác Di, mỉm cười:" Tôi có cô cũng có? Cô có chắc không?"
"Cô!" Thẩm Trác Di nghe ra được ý cười nhạo trong câu nói của Hoa Hi Mạt, cô muốn đáp trả lại nhưng hiển nhiên là bất khả thi. Bởi có những thứ cô không thể nào so sánh được với cô ấy.
Về gia thế, một người phú quý một người bần cùng; về tài năng: một người được biết đến là tác giả của cuốn tiểu thuyết triệu bản người kia chỉ là một phó tổng biên tập của một tạp chí nhỏ; về khuôn mặt cùng thân thể, cô ấy bất luận thế nào cũng vẫn rất xinh đẹp, còn cô...
Việc gì đến nó sẽ vẫn đến, một tiếng sấm vang lên, Thẩm Trác Di lao ra khỏi gầm giường ôm chầm lấy người trước mặt.
"Này, cô không định ngủ sao?"
Hoa Hi Mạt bất lực, dỗ dành Thẩm Trác Di như dỗ một đứa trẻ:" Trời sắp sáng đến nơi rồi, không ngủ sẽ mệt lắm đấy, phải làm sao đây?"
Thẩm Trác Di không thể đối mặt với vấn đề này, cô đã đưa ra một quyết định ngoài dự đoán của chính mình.
"Tôi ngủ với cô!"
...
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.
Thẩm Trác Di lăn qua lộn lại trên giường, tay chân đá tứ lung tung bỗng chạm phải một vật thể bên cạnh. Cô dụi dụi mắt để nhìn cho rõ hơn, đây hình như là người. Nhìn kĩ một lần nữa, tóc này hình như là của con gái... Dường như thông suốt được điều gì, cô lật chăn ra.
Bên cạnh cô lúc này là một người con gái mặc áo sơ mi nam, đang nằm nghiêng người ngược phía cô, xem chừng là ngủ rất say.
Ể, cô và Hoa Hi Mạt ngủ cùng nhau?!
Hoa Hi Mạt mơ hồ cảm thấy chăn bị ai đó kéo ra, giơ tay kéo chăn lại, yên tâm ngủ.
Hai mắt Thẩm Trác Di dần dần trợn lên, hiện giờ đã rất rõ ràng rồi, người nằm cạnh cô không ai khác cính là Hoa Hi Mạt, tim cô run lên một nhịp, một cảm giác hoảng loạn bắt đầu xông lên não. Chân Hoa Hi Mạt rất thon, dài hơn nữa cũng rất trắng.
Khuôn mặt tuyệt mỹ được che dưới mái tóc rối, đôi môi được chiếu sáng từ ánh mặt trời tạo nên một chút sắc thái rất đáng yêu trên khuôn mặt người ấy.
Thẩm Trác Di vỗ vỗ mặt mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!