Chương 15: Bữa trưa

Bánh bao gần đây cảm thấy ngực có chút khó chịu, liền lôi kéo Gấu trúc tới bệnh viện đa khoa kiểm tra thử xem. Kết quả lại cho thấy cô chẳng có vấn đề gì cả, phẫn nộ ném biên lai đi ảo não quay về chỗ làm, đã tiêu hết 1000 đồng mà vẫn không tìm hiểu được căn nguyên bệnh tật.

Thế nên trong lòng đâm buồn bực, Gấu trúc là người nắm rõ nhất tình trạng của Bánh bao thế nên vừa mới tan làm đã dẫn cô đi gặp một thầy thuốc Đông y.

Đi vào một con hẻm nhỏ ở nội thành, chung quanh có một vẻ rất tiêu điều xơ xác, hai người đến trước một căn nhà, trên cửa lớn được viết bằng mực nước đè đi đè lại

- Hành y tế thế ( Chữa bệnh cứu giúp mọi người).

Bánh bao không khỏi có chút sợ hãi, đều nói " Cao nhân" luôn ở những nơi bí mật, nhưng gì thì gì cũng không đến nỗi tiết kiệm có cái bảng hiệu cũng viết cẩu thả như thế chứ. Cô lén lút trốn Gấu trúc, nỗ lực tìm một lý do để đào tẩu, nửa đời còn lại của cô sao có thể phân phó vào cái xó xỉnh này?

Ngược lại Gấu trúc rất kiên định, cô khẳng định nơi đây cực kỳ bảo đảm, thầy thuốc ở đây cũng rất được, khi còn bé mỗi lần hoa mắt chóng mặt cô đều tới đây.

Chiếu theo lời của Gấu trúc thì thầy thuốc đông y ở đây thực thần kỳ, có thể làm cho người què chạy vượt rào, nói lắp có thể mở miệng đi trêu chọc người khác, thấp thành cao, ngốc đến đâu cũng đều có thể vào đại học hết.

Bánh bao sa sầm mặt, nhìn nhìn vào gò má Gấu trúc, trên gương mặt vẫn là hai vành mắt đen, khi quảng cáo về vị lương y kia quả thật ánh mắt rất sống động. Bánh bao bất đắc dĩ đành phải theo Gấu trúc đi vào.

Không lâu sau đó, hai người trở ra.

Bánh bao vẫn là khuôn mặt sa sầm ấy, trái lại bên kia Gấu trúc nhịn cười, khóe mắt ngậm nước vỗ vai Bánh bao nói:" Ha ha, cô nương cậu..."

"Câm miệng, nói thêm một chữ có tin tớ khử cậu không?" Bánh bao trừng mắt.

"Được, tớ không nói nữa, không nói nữa,..." Gấu trúc cố gắng bình tĩnh lại, có điều nghĩ lại vẻ mặt cuống cuồng chờ chẩn đoán của lão đông y khi nãy của Bánh Bao, thực sự là nhịn không được. Lão đông y vuốt vuốt râu, rất ra dáng nói:"

Cô gái, có phải cô trước khi đi ngủ thì bị tức ngực, nhưng lúc ngủ thì cảm thấy khá hơn đúng chứ?"

Bánh bao rất phối hợp gật đầu, cô biết mình nhất định sẽ bị người này cười nhạo cả đời.

"Có phải buổi sáng vẫn còn tốt, nhưng khi đi làm lại khó chịu?" Gấu trúc lại càng tập trung: "Cô gái à, tôi biết cô bị làm sao rồi, đây không phải là bệnh"

"Là cái gì?"

Bánh bao vỗ trán một cái, hối hận đã cùng Gấu trúc đến đây, cô thà một đời khó chịu còn hơn để cô ấy cứ thế cười nhạo.

"Cô gái, đó là do áo bra của cô quá nhỏ..." Gấu trúc nghe xong liền cười ha hả đi ra, cười đến mức trang điểm trên mặt đều bị cô làm cho lộn xộn.

"Ông ta không phải nói bra đâu" Bánh bao cãi lại, cố ý đi chậm vài bước:" Làm sao mà cậu như phát rồ thế hả?"

Gấu trúc nghe thấy, dừng lại cười, hai tay chống nạnh ra điều muốn giáo huấn Bánh bao, nhưng khóe mắt nhanh chóng nhận thấy đầu hẻm có người."Ồ?"

"Ồ cái gì?"

Bánh bao xoay người, vừa vặn nhìn thấy người kia:" Chị Thẩm sao cũng ở đây?"

Kể từ ngày cùng Bánh bao, Gấu trúc đi ra khỏi khu biệt thự, Thẩm Trác Di đã hai tuần chưa thấy bóng dáng Hoa Hi Mạt, người này cứ như là biến mất rồi vậy, không có bất kỳ thông tin hay lời nhắn nào.

May thay cô cùng cô ấy đã trao đổi số điện thoại di động, nhưng Thẩm Trác Di nhịn xuống không chủ động tìm cô, vậy mà cô cũng không để tới Thẩm Trác Di.

Lần đó khi đang ra khỏi biệt thự cùng hai nhân viên, đến cửa cô thấy phía sau một chiếc Ferrari màu đỏ phóng vụt lên, Hoa Hi Mạt ngồi ghế lái, tựa hồ không thấy cô, lái đi rất vội vã.

Cô ấy đi đâu?

Cô ấy muốn làm gì?

Thẩm Trác Di trong đầu hiện ra muôn vàn thắc mắc, nhưng nghĩ kĩ lại, cô không có tư cách để chất vấn cô ấy. Buổi phỏng vấn bởi vì cô bị ngất mà thất bại, cô có nên tìm một thời điểm khác cùng Hoa Hi Mạt tiếp tục không?

Vậy thì tìm đại một cái cớ đi, Thẩm Trác Di tâm tình tốt lên rất nhiều, nhàn nhã cùng hai nữ sinh kia về nhà.

Nằm trong phòng Thẩm Trác Di chớp chớp mắt không biết phải làm gì, theo bản năng lấy di động ra, tìm tới danh bạ, nhìn thấy mục H, Thẩm Trác Di chần chờ một chút, ngón tay để ở nút gọi cứ chậm chạp mãi không chịu ấn, cuối cùng cô thở dài, để điện thoại lại một bên, nặng nề ngủ tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!