Thẩm Trác Di mang theo suy nghĩ ủ rũ trở về nhà, mệt đến mức giày cũng không thèm cởi cứ thế nằm ngã xuống giường. Cuộc gặp mặt này bởi vì Sincerely vắng mặt bị ép phải hủy bỏ, mọi người ai nấy đều có chút buồn bực nhưng cũng chỉ còn cách chịu đựng chứ không gây ra sự cản trở nào.
Dồn dập mất hứng ra về, ban tổ chức lần này đúng là đã trở thành trò hề trước mặt toàn thể phóng viên.
Nhưng Thẩm Trác Di không cho là như vậy, lần gặp mặt này xảy ra quá nhiều chuyện không thể tin nổi. Thứ nhất: cô gái kia đột ngột biến mất; thứ hai: Sincerely cũng đồng thời biến mất, càng kỳ lạ là Vân Phi sau khi nói với cô đi ra hậu đài xem tình hình ra sao đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Vân Phi không phải là loại người không đáng tin cậy, gọi di động cho hắn không ai nghe máy, đến gõ cửa nhà hắn cũng không thấy ai.
Thẩm Trác Di xoa xoa ấn đường, để giải tỏa cơn đau nhức. Mắt cá chân bởi vì phải chịu đựng đôi giày cao gót nên bây giờ hóa sưng vù, dù là thế thì bây giờ Thẩm Trác Di cũng không có khí lực để cởi nó ra nữa. Mê man cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Trác Di tựa hồ cảm thấy bên cạnh có người, người kia thay cô cởi bỏ đôi giày phiền toái, đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc rủ xuống trước trán sang hai bên thái dương, thuận tiện ở giữa hai hàng lông mày đặt lên đó một nụ hôn nhạt.
Triều Tịch...
Cô ấy nói.
Thẩm Trác Di biết đây chỉ là mơ, không để ý tới nó, trong miệng lẩm bẩm ghi nhớ ba chữ Hoa Hi Mạt, rồi lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Cảm giác lần này đã ngủ một giấc cực kỳ lâu, dài hệt như một thế kỷ.
Ngày mới rất nhanh kéo đến, Thẩm Trác Di bị chuông điện thoại để bên gối đánh thức, cô gái trẻ cài đặt nhạc chuông là " Trên mặt trăng", tuy rằng so với bài hát dạo trước " Ánh trăng bên hồ sen" không khá hơn là bao, nhưng tóm lại âm sắc của điện thoại không đủ vang, không làm nổi bật lên được đây là ca khúc rất nổi thời gian này.
"Alo~
"Thẩm Trác Di mơ mơ màng màng mò đến chiếc điện thoại di động, cau mày, nhưng bên đầu dây kia tựa hồ không có âm thanh. Liếc nhìn nhìn mới phát hiện ra bản thân cầm ngược điện thoại, bình tĩnh xoay lại mới thấy thanh âm như nã pháo của đối phương."Cậu ngủ chết dí ở đâu rồi, mau lên, vệ sinh cá nhân, chải đầu chải tóc, ăn mặc sạch sẽ ngay bây giờ đến chỗ tớ!"
Thẩm Trác Di vừa muốn phản bác mình đâu có ngủ thành tổ chim, nhưng thoáng thấy bản thân trong chiếc gương phía đối diện liên thấy quả nhiên là thật, cũng sẽ không cùng cái tên Vân Phi này rời bỏ tổ chim.
"Cậu nhìn trộm tớ ngủ đấy à?"
Thẩm Trác Di nguy hiểm hé mắt, dáng vẻ hiện tại có thể truyền đến cho đối phương qua điện thoại được, nhưng đáng tiếc 3G quá đắt, Vân Phi nhất định sẽ không làm việc tốn tiền đó.
"Ít nói nhảm, cậu mau đến đi" Vân Phi ngừng lại một chút, có chút gấp gáp:" Tớ đã đặt chỗ trước ở Spa rồi, sắp đến giờ rồi, nếu tớ không đến kịp cậu nhất định phải bồi thường cho tớ!"
Thẩm Trác Di phi như bay đến văn phòng, vừa vặn đúng lúc Vân Phi cầm áo khoác mở cửa đi ra, hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
"Hôm qua có chuyện gì vậy?"
Thẩm Trác Di hỏi.
"Ôi chao, cậu cuối cũng đến rồi" Vân Phi nhăn nhó từ trong túi áo khoác sạch sẽ lấy ra một tờ giấy nhỏ, vẻ mặt kỳ dị nhìn bốn xung quanh một chút, thành công khiến bánh bao cùng gấu trúc quay trở lại trạng thái làm việc. Đem tờ giấy đưa cho Thẩm Trác Di nói:"
Ăn chút gì sao đó buổi chiều đến nơi này đi"
Thẩm Trác Di liếc dòng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, miễn cưỡng nhận địa chỉ. Là khu biệt thự mới được khai phá ở Thượng Hải, môi trường thanh tĩnh, hơn nữa giá cả hình như không rẻ.
"Đi gặp ai?"
"Aizz, hôm qua lúc tớ đi vào hậu đài, gặp phải một lão già, cậu đoán xem thế nào?" Vân Phi cẩn thận từng tí một:
"Thì ra là Sincerely thất hẹn, nói không làm là không làm. Khi đó tớ vớ phải ngay một con lợn béo đáng chết, à, hắn ta chính là ông chủ nhà xuất bản đấy, phải dùng bao nhiêu kế uy hiếp, con lợn đáng chết đó mới cho tớ cái địa chỉ này đây"
"Ý cậu thì địa chỉ này là nơi ở của Sincerely?
"Thẩm Trác Di trơn mắt lên, tim gần như vọt lên tận cuống họng, nếu đây thật sự là địa chỉ của vị tác giả đó, vậy thì lần này mình xem như một trận chiến thành danh rồi. Vân Phi gật đầu, dương dương tự đắc vỗ vỗ vai Thẩm Trác Di, nói:" Tạp chí nhỏ bé của chúng ta có phát triển được hay không, tất cả trông cậy vào cậu đấy?"
Thẩm Trác Di có chút bất an:"
Chủ biên, chỉ có mình tớ đi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!