"Kiều tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì khiến người không vui vậy ạ."
"Ở đây người có bất kỳ điểm nào không hài lòng, tôi lập tức xử lý cho người."
Ánh mắt tôi dừng lại trên đôi mày đang cúi thấp của Phó Tây Quyết, mở miệng.
Tất cả ra ngoài.
Quản lý lập tức gọi bảo an tiến lên kéo mấy người đàn ông trung niên kia đi.
"Đi đi đi, nhanh lên."
Cố Văn Ngạn nhíu mày.
Chi Hạ…
Tôi không quay đầu lại.
Cậu cũng ra ngoài.
Cái gì?
"Tôi nói, ra ngoài. Không nghe thấy sao?"
"Vậy em tự mình chú ý an toàn…"
Quản lý rất biết điều đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Phó Tây Quyết hai người.
Tôi tiến lên kéo lấy cổ tay lạnh lẽo của Phó Tây Quyết.
"Tại sao anh lại xuất hiện ở đây."
Anh lại như bị bỏng mà hất tay tôi ra.
Lại nữa?
Anh cười khẩy một tiếng, đầu ngón tay lướt qua vết máu nơi khóe môi.
Ý gì?
"Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, Cố Văn Ngạn không phải rất rõ sao!"
Yết hầu Phó Tây Quyết chuyển động.
"Mỗi lần cô và Cố Văn Ngạn cãi nhau, cô đều lấy tôi ra tiêu khiển."
"Tôi là một mắt xích trong trò chơi của hai người sao?"
Toàn thân tôi lạnh toát.
Quả nhiên, dù là kiếp trước hay kiếp này.
Cố Văn Ngạn vẫn luôn tạo ra hiểu lầm giữa tôi và Phó Tây Quyết.
Đến mức Phó Tây Quyết luôn cho rằng những buổi học phụ đạo đó, những sự thân mật đó, chẳng qua chỉ là cái bẫy do tôi và Cố Văn Ngạn liên thủ dựng lên.
Không phải…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!