Anh hơi sững lại, mím môi.
Vậy gọi là gì?
Tôi nhếch khóe môi, làm nũng với anh.
Gọi —— Hạ Hạ.
Lông mi Phó Tây Quyết run rẩy, dè dặt mở miệng.
Hạ Hạ…
Chi Hạ!
Cố Văn Ngạn cầm một quyển sổ đi tới từ phía đối diện.
Sau lần ở sân thượng đó, tôi cố ý giữ khoảng cách với cậu ta.
Cậu ta đến nhà tìm tôi mấy lần, tôi đều bảo quản gia từ chối giúp.
"Nhờ có vở ghi của em, lần này môn Lý của anh gần đạt điểm tuyệt đối."
"Anh biết ngay em là tốt nhất mà, lần này thi tốt, bố anh sẽ đồng ý cho chúng ta nghỉ hè cùng đi Úc nghỉ dưỡng."
"Đúng rồi, quyển ghi chép kiến thức này em lấy ở đâu thế? Đoán đề chuẩn quá, còn thần hơn cả đề thi thử anh bỏ tiền lớn ra mua nữa."
Tôi sững người, nghi hoặc nói.
"Tôi đưa vở ghi cho cậu lúc nào?"
Cậu ta mở quyển sổ trong tay ra, đó chính là bản photocopy của cuốn sổ ghi lỗi sai Phó Tây Quyết soạn cho tôi.
Không khí đột nhiên đông cứng lại.
Phó Tây Quyết từ từ buông tay tôi ra, ánh sáng trong đáy mắt từng chút một tắt lịm trở về tĩnh lặng chết chóc.
Tôi hoảng hốt kéo anh lại.
"Anh hiểu lầm rồi, tôi không lợi dụng anh để dạy kèm cho tôi…"
Anh nghiêng người tránh đi, lạnh nhạt nói.
"Đại tiểu thư, người không cần giải thích với tôi."
5
Phó Tây Quyết không về nhà.
Mãi đến khi có bạn bè nói với tôi có người bắt gặp Phó Tây Quyết ở hộp đêm.
Tôi phóng to bức ảnh trong khung thoại.
Trong ảnh, Phó Tây Quyết bị một đám người vây quanh ngồi giữa phòng bao.
Dưới hàng mi ướt át, là đôi mắt xám xịt của anh.
Cổ áo sơ mi bung hai cúc, xương quai xanh trắng nhợt dưới ánh đèn mờ ảo tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo như men sứ.
Suy đồi như đóa bỉ ngạn hoa mỹ lệ lại sắp tàn úa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!