Chương 17: (Vô Đề)

Khi điện thoại được kết nối, hơi thở của Phó Tây Quyết có chút gấp gáp.

Hạ Hạ?

Sao vậy…

Đầu ngón tay Cố Văn Ngạn quấn lấy lọn tóc buông xõa của tôi, như rắn độc siết chặt con mồi từ từ thu lại.

"Nói đi, nói cậu ta chẳng qua chỉ là đồ chơi giải khuây của em thôi."

Tây Quyết.

Tôi lập tức ngắt lời anh, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

"Em mệt rồi… Cố Văn Ngạn nói đúng, hôn nhân môn đăng hộ đối mới là bến đỗ tốt nhất…"

Không hề báo trước, tôi chuyển giọng.

"Nhớ kỹ! Đừng lái xe, chiếc xe đó có vấn đề!"

Đồng tử Cố Văn Ngạn đột nhiên co rút lại.

Trong giây phút cậu ta phân tâm này, tôi đột ngột ngả người ra sau, gáy đập mạnh vào yết hầu cậu ta.

Cậu ta kêu lên một tiếng, tôi quay người nắm lấy cổ tay cầm súng của cậu ta hung hăng cắn xuống.

Cố Văn Ngạn hét lên một tiếng chói tai, buông tay.

Viên đạn sượt qua tai, làm vỡ tan chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà.

Tiếng vỡ lớn vang lên.

Tôi nhân cơ hội đá mạnh khẩu súng rơi trên sàn ra xa.

"Kiều Chi Hạ! Em vì nó mà không cần mạng nữa!"

Cố Văn Ngạn tức giận lao tới túm lấy khăn voan của tôi siết chặt cổ, cảm giác đau nhói khi ren cứa vào da khiến não tôi có một thoáng choáng váng.

Tai ù đi.

"Sống lại một lần, bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không để Phó Tây Quyết xảy ra chuyện nữa."

Cậu ta cười điên cuồng.

"Vậy thì chúng ta cùng chết!"

Cảm giác nghẹt thở ập đến, tôi giãy giụa sờ thấy chiếc trâm cài tóc bằng vàng ròng rơi trên sàn.

Dùng hết sức lực, tôi giơ tay đâm mạnh chiếc trâm vào đùi cậu ta.

A!

Máu tươi nóng hổi phun ra, Cố Văn Ngạn ngã xuống đất.

Lực siết trên cổ lỏng ra.

Tôi bò dậy bằng cả tay chân, loạng choạng chạy ra ngoài.

Cả người co giật vì sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!