Chương 10: (Vô Đề)

Đáy mắt thoáng qua sự giằng co.

"Đừng nói nữa, bây giờ đến bệnh viện vẫn còn kịp."

"Đứng dậy được không?"

Tôi đi gọi người.

Tôi nhìn anh, đáp một câu không liên quan.

Hôn tôi.

Hơi thở của Phó Tây Quyết đột nhiên trở nên nặng nề.

Tôi lặp lại lần nữa.

"Phó Tây Quyết, tôi muốn anh hôn tôi."

"Hạ Hạ, em biết mình đang nói gì không?"

Giọng anh run lên dữ dội.

Tôi lật người ngồi lên đùi anh, bất chấp tất cả kéo áo sơ mi của anh.

Tôi biết rất rõ.

"Phó Tây Quyết, tôi muốn anh."

Tôi dang hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

"Bây giờ có thể tin chưa?"

Phó Tây Quyết như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ.

Đồng tử khẽ run, anh kéo cổ tay tôi ấn vào tim mình.

Nhịp tim đập mạnh làm lòng bàn tay tôi tê dại, giống như con thú bị mắc bẫy đang điên cuồng va vào lồng.

Giọng anh gần như nghiến răng nghiến lợi.

"Kiều Chi Hạ, tôi thật sự sắp điên rồi."

Vậy thì đừng nhịn.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cổ họng khô khốc.

Tôi lại hôn lên lần nữa.

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Phó Tây Quyết ôm tôi vào phòng nghỉ.

Cửa khóa lại.

Tôi bị anh đè dưới thân.

Phó Tây Quyết ấn gáy tôi xuống, chiếm thế chủ động làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Bàn tay véo eo tôi nổi đầy gân xanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!