Phó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ.
Sau khi thành công và nổi danh, việc đầu tiên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi.
Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước.
Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám.
Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh.
Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường.
Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng.
Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu:
"Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?"
1
Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường.
Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh.
Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra ngoài.
Cảnh tượng này trùng khớp với đêm đẫm máu ở kiếp trước.
"Phó tổng đúng là kẻ si tình."
"Dùng mình đổi lấy Kiều tiểu thư?"
"Được thôi, vậy bây giờ anh nhảy từ tầng mười tám xuống đi——"
Tiếng cười gằn của bọn bắt cóc xen lẫn tiếng rè của dòng điện truyền đến.
Kết hôn ba năm, anh vẫn gọi tôi là Kiều tiểu thư.
Bởi vì tôi hận anh ép cưới tôi, chưa bao giờ chịu thừa nhận mình là vợ anh.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói bình tĩnh của Phó Tây Quyết.
Anh nói: Hạ Hạ, đừng sợ.
Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một bóng người lao nhanh xuống từ cửa sổ.
Không chút do dự.
Cảm giác sợ hãi như cơn bão cuốn tới.
Kéo tôi ra khỏi ký ức kiếp trước.
Đồng tử tôi co rút mạnh, chạy vội lên sân thượng.
Buông cậu ấy ra! Tôi cầm một chai rượu rỗng, ném thẳng qua.
Tên đầu vàng cầm đầu ôm trán hét lên một tiếng, ngã lăn ra đất.
"Hôm nay ai dám động vào cậu ấy, tôi sẽ cho máu bắn lên người kẻ đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!