"Cho tam giác ABC có các góc trong, độ dài các cạnh đối diện với A, B, C lần lượt là a, b, c… Tìm B. Bài này…" Cao Mẫn cầm tờ giấy, ánh mắt quét một vòng quanh lớp học,
"Ôn Trì Vũ, em lên bảng làm bài."
Ôn Trì Vũ nghe thấy tên mình được gọi liền ngẩng đầu lên, cô đặt bút xuống, sau đó đứng dậy bước lên. Cô không suy nghĩ nhiều, hơi ngẩng đầu, đường nét từ gương mặt nghiêng đến cổ và lưng tạo thành một đường cong thanh mảnh đẹp đẽ. Phấn viết trên bảng rất nhanh, loại bài này đối với cô rất đơn giản.
Cao Mẫn hài lòng gật đầu,
"Các bước giải của Ôn Trì Vũ rất chi tiết và rõ ràng, mọi người đều hiểu chứ?"
Bên dưới không ai trả lời, trong tình huống này, việc không ai nói gì đối với giáo viên có nghĩa là mọi người đều hiểu.
Ôn Trì Vũ trở về chỗ ngồi, Cao Mẫn bắt đầu giảng bài tiếp theo.
Chẳng bao lâu sau tiếng chuông tan học vang lên, nhưng cơn mưa dường như vẫn chưa ngớt, bầu trời vẫn rất u ám. Nhạc tập thể dục buổi sáng trong loa phát thanh chỉ vừa mới vang lên đã dừng lại.
Cao Mẫn đứng trên bục giảng:
"Trời mưa không thể tập thể dục, thầy giảng nốt hai bài cuối rồi cho các em tự học."
Bên dưới lập tức vang lên tiếng than thở, Cao Mẫn nhíu mày, gõ gõ lên bảng đen, đặc biệt nhấn mạnh vào con số đếm ngược đến kỳ thi đại học,
"Nhìn xem còn mấy ngày nữa, sao các em vẫn chưa biết học hành gì cả."
Bài toán khô khan đều đều khiến người ta buồn ngủ vẫn tiếp tục, lớp bên cạnh không có giáo viên chủ nhiệm, không ít học sinh chạy ra ngoài, hành lang ồn ào hỗn loạn. Ở cửa lớp và cửa sổ lớp họ, thỉnh thoảng có nữ sinh đến lén nhìn Thẩm Phó Dã.
Đây là cảnh tượng thường thấy kể từ khi Thẩm Phó Dã chuyển đến, mỗi lần như thế, đám con trai ngồi cuối lớp thường cố ý trêu chọc, gọi tên Thẩm Phó Dã.
Cậu phần lớn thời gian đều đang ngủ, thỉnh thoảng bị đánh thức, uể oải chống cằm, mắt lim dim nhìn qua một cái, cũng chẳng để tâm, rồi thờ ơ nghe đám con trai tán gẫu. Nhưng cũng hiếm khi tham gia, chỉ khi nào bị gọi mới đáp lại một cách nhạt nhẽo.
Cao Mẫn trừng mắt nhìn bọn họ mấy lần cũng không có tác dụng, cuối cùng cố gắng giảng hết bài rồi tức giận bỏ đi.
"Tối nay đi chơi đâu?"
Giang Dụ học lực đứng bét toàn khối, chỉ quan tâm đến chơi bời,
"Quán net, phòng bi -a hay phòng game?"
"Đừng chơi nữa, ngày mai không phải lại thi à?"
"Đệt, mày thi ba môn cộng lại còn chưa được 100 điểm mà còn quan tâm thi cử à?"
Giang Dụ chửi xong quay đầu định hỏi Thẩm Phó Dã, thấy Thẩm Phó Dã mệt mỏi ngáp một cái, lại quay sang định hỏi Trình Diễm Sinh.
Trình Diễm Sinh đang thẫn thờ nhìn về phía trước.
Giang Dụ theo hướng nhìn của cậu ta nhìn sang, cười đầy vẻ thâm sâu,
"Anh Sinh, chỉ nhìn thôi thì vô dụng, phải ra tay khi cần chứ."
Trình Diễm Sinh không có phản ứng gì, ngược lại ánh mắt Thẩm Phó Dã từ tốn nhìn qua.
Giang Dụ không để ý, vẫn tiếp tục nháy mắt xúi giục,
"Ôn Trì Vũ kiểu này, cái gì cũng không biết, chẳng phải là tùy ý mày sao."
"Đúng đấy, mấy chuyện này không phải mày có nhiều kinh nghiệm nhất sao?" Một nam sinh khác bên cạnh cũng hùa theo trêu chọc.
Trình Diễm Sinh thu hồi ánh mắt,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!