[Chu Tuế Tuệ: Cậu không sao chứ? Giờ đã về đến nhà chưa?]
[Ôn Trì Vũ: Ừm, không sao rồi.]
[Chu Tuế Tuệ: Dọa chết tôi rồi, thật sự dọa chết tôi rồi, may là cậu không sao.]
[Chu Tuế Tuệ: Tối nay bọn họ thật sự quá đáng quá, hay là chúng ta báo chuyện này cho thầy cô đi, thầy cô không thể không quản lý gì được.]
Ôn Trì Vũ nằm trên giường, lặng lẽ nhìn màn hình điện thoại. Thực ra ngay từ đầu khi cô bị đối xử đặc biệt, cô cũng đã tìm đến thầy cô.
Nhưng việc học sinh ở chung với nhau, thầy cô không thể can thiệp quá nhiều, đôi khi thậm chí còn bị nghi ngờ là do học tập quá căng thẳng nên dẫn đến việc quá nhạy cảm.
Bọn họ đang nói chuyện, khi cô đến gần thì im bặt, nhưng cô vừa rời đi bọn họ sẽ dùng giọng vừa đủ để cô nghe thấy để nói về cô.
Giấu bài kiểm tra đi, đến khi thầy cô can thiệp thì bài kiểm tra lại xuất hiện nguyên vẹn trên bàn. Đi đường vô tình va phải, đồ đạc luôn bị mất, vân vân và vân vân.
Ôn Trì Vũ nhớ sâu sắc nhất là vụ việc quỹ lớp lần đó, cả đám người ăn ý nhìn về phía cô. Không có bằng chứng thực chất, nhưng có những vết bẩn rất khó rửa sạch.
Lúc đó chủ nhiệm hỏi cô:
"Em thật sự không lấy à?"
Không ạ.
"Thầy biết hoàn cảnh nhà em không tốt, em và chị em bao nhiêu năm sống không dễ dàng…"
"Thưa thầy, thật sự không phải em."
Chủ nhiệm nhìn cô, có vẻ rất đau đầu vì bộ dáng cô chết cũng không chịu nhận,
"Em có cách nào chứng minh không phải em lấy không? Bọn họ nói có một khoảng thời gian chỉ có mình em ở trong lớp. Ôn Trì Vũ, em dám thề không phải em lấy không?"
Lúc đó Ôn Trì Vũ cảm thấy thực sự không thể hiểu nổi tất cả, cũng không hiểu được tại sao thầy lại không tin cô.
Cô vừa uất ức vừa cảm thấy nhục nhã, Em có thể thề.
Nếu em lấy thì sao?
"Trời đánh sét đánh, chết không toàn thây."
Chủ nhiệm dừng lại một chút, ánh mắt nhìn cô càng kỳ lạ hơn,
"Em vì nói dối mà thật sự dám làm bất cứ chuyện gì nhỉ."
Ôn Trì Vũ sững người, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, cô thậm chí không biết sau đó mình đã ra khỏi phòng giáo viên như thế nào.
Cô chỉ nhớ rằng, khi về đến lớp, Ninh Tiểu Di cười với cô rất đắc ý.
[Ôn Trì Vũ: Sẽ quản, nhưng bọn họ sẽ không thay đổi đâu.]
[Chu Tuế Tuệ: Vậy phải làm sao đây? Trì Vũ có muốn tìm người bảo vệ không?]
[Ôn Trì Vũ: Không biết.]
[Chu Tuế Tuệ: Hay là cậu cứ quen với Trình Diễm Sinh đi, để Trình Diễm Sinh bảo vệ cậu.]
Ôn Trì Vũ không trả lời tin nhắn này.
Trong đầu cô bỗng hiện lên, trong con hẻm tối tăm, Thẩm Phó Dã hỏi cô có cần cứu không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!