Thẩm Phó Dã nằm viện bốn ngày, cảnh sát đến vào sáng ngày thứ hai, lấy lời khai của họ, còn nói tình trạng của Ninh Tiểu Di quá nghiêm trọng, lần này chắc sẽ bị kết án rất nặng.
Ngày anh xuất viện, Nguyệt Tầm đón đợt không khí lạnh, nhưng thời tiết lại đặc biệt quang đãng. Thẩm Phó Dã hồi phục rất tốt, họ không về Giai Mỹ mà đến căn nhà trước đây anh từng ở tại Nguyệt Tầm.
Căn nhà đã được dọn dẹp từ trước, Ôn Trì Vũ đẩy cửa ra, cảm thấy tất cả đều không thay đổi.
Cô nhớ năm đó mình đã táo bạo liều lĩnh đi theo anh, theo anh đến tận đây. Cũng nhớ lúc ngồi bồn chồn bất an trên giường đợi anh tắm, bị anh nắm eo mặc áo của anh vào.
Còn nhớ những ngày cuối cùng trước kỳ thi đại học, lúc đó dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ, họ ở đây cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, tối đến ôm nhau ngủ như những con thú nhỏ. Từng phút từng giây đều là những kỷ niệm cả đời này cô không thể quên.
Ôn Trì Vũ hỏi điều vẫn thắc mắc từ lâu:
"Căn nhà này thật sự là nhà anh sao?"
Thẩm Phó Dã nhìn về phía cô, dường như sau khi bị thương anh càng đẹp trai hơn trước, toát ra một vẻ trong suốt mong manh,
"Ừm, bà ngoại là người Nguyệt Tầm, bà lớn lên ở đây từ nhỏ."
Ôn Trì Vũ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh,
"Vậy tại sao trước đây anh không thích nơi này?"
Anh xoa xoa tóc cô,
"Hồi nhỏ khi ông ấy không vui thường đưa anh đến đây, nhốt anh lại rồi trút giận. Có lẽ chỉ nhớ những điều đó, nhưng sau này đã tốt hơn rồi."
Ôn Trì Vũ nhớ đến cuộc gọi của Thẩm Chu Y nhận được ở bệnh viện trước đó, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên các đường gân xanh trên mu bàn tay anh, nói nhẹ nhàng:
"Anh không cần phải tha thứ cho ông ấy."
Thẩm Phó Dã ngước mắt lên, nhìn gương mặt nghiêng của cô,
"Chúng ta không cần phải tha thứ cho bất kỳ ai."
Yêu là yêu, hận là hận.
Làm sai phải trả giá, đâu có nhiều sự bao dung và lòng từ bi như vậy.
Họ rời khỏi Nguyệt Tầm mà không đợi phán quyết của Ninh Tiểu Di.
Năm đó thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, dường như vừa từ Nguyệt Tầm về không lâu thì thời tiết đã ấm lên, kỳ thi cuối kỳ đến cùng lúc với hạ chí.
Năm đó cũng là lần đầu tiên họ cùng nhau mừng sinh nhật đối phương, Ôn Trì Vũ mua một chiếc bánh kem siêu to, mua xong xách về nhà, đặt lên bàn ăn rồi lại bắt đầu lo lắng bánh to thế này, hai người họ phải ăn bao lâu đây.
Thẩm Phó Dã về nhìn thấy bánh cũng ngẩn người, Ôn Trì Vũ nhìn anh, biết anh không thích ăn ngọt, nhưng vẫn dữ dằn nói:
"Anh phải cùng em cố gắng ăn hết, không được lãng phí."
Dữ dằn mà vẫn đáng yêu, anh không nhịn được cười.
Khi mới quen Thẩm Phó Dã, Ôn Trì Vũ cảm thấy con người anh giống như cơn mưa tĩnh lặng của mùa thu.
Nhưng bây giờ, Ôn Trì Vũ nghiêng đầu, nhìn anh đang không biểu cảm ăn bánh,
"Thẩm Phó Dã, ngày anh sinh ra chính là lúc mùa hè đến đấy, anh biết điều đó có ý nghĩa gì không?"
Thẩm Phó Dã có chút khó khăn nuốt kem trong miệng, ậm ừ một tiếng, uống một ngụm bia để dễ chịu hơn, anh hỏi khẽ: Là gì?
Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!