Cậu không thể về nhà được, không biết người đàn ông kia có ở đó không. Với bộ dạng này mà về Giai Mỹ, Ôn Thu có lẽ sẽ hoảng sợ mất.
Ôn Trì Vũ dẫn cậu đến bờ sông vắng gần đó, để cậu ngồi trên ghế dài ven sông, còn cô thì đi đến hiệu thuốc quen thuộc mua một đống thuốc.
Khi thanh toán, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô xin thêm người bán một hộp thuốc cảm.
"Đừng dùng tiếng còi cảnh sát đó nữa, gặp phải người không ngốc là bị lộ ngay."
Ôn Trì Vũ cầm bông gòn tẩm cồn, giúp cậu xử lý vết thương một cách cẩn thận,
"Trên mạng nói là bản gốc, nhiều người bảo dùng rất thật nên tôi mới tải về."
Thẩm Phó Dã nhíu mày, cô thấy vậy, động tác vốn đã nhẹ nhàng nay còn nhẹ hơn nữa, Đau không?
Cậu nhìn Ôn Trì Vũ, nhấn mạnh: Rất giả.
Ôn Trì Vũ cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong lòng, nhưng vẫn gật đầu,
"Người đó là họ hàng của cậu sao?"
Ừm.
"Sao ông ấy lại đánh cậu?"
Thẩm Phó Dã không nói gì nữa, tâm trạng từ lúc nghe tiếng còi cảnh sát đã không được ổn.
Ôn Trì Vũ xử lý rất thuần thục, vết thương trên tay cậu đã được băng bó xong. Cô đứng dậy, bắt đầu xử lý vết thương trên mặt cậu.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.
Đột nhiên—
"Có phải vì cậu không muốn đi học không?" Ôn Trì Vũ hỏi.
Cậu sững người, nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hai người cứ giằng co như thế vài giây, cậu bỗng bật cười, cả lồng ngực đều rung lên,
"Cậu đúng là cô bé con mà."
…
Chiều hôm đó, Ôn Trì Vũ không ở lại lâu, băng bó xong vết thương là đi ngay.
Đi được một đoạn, cô quay đầu nhìn lại thấy cậu vẫn còn đó. Gió thổi bay áo cậu, càng khiến người như trống rỗng hơn. Tay cậu kẹp điếu thuốc, hết một điếu lại châm điếu khác, nhưng chẳng hút.
Không hiểu sao, Ôn Trì Vũ cảm thấy cậu không thích hút thuốc, chỉ là ngoài việc hút thuốc ra, cậu không biết dùng cách nào khác để giảm bớt cảm xúc.
Sau khi Ôn Trì Vũ về nhà, cô dính lấy Ôn Thu, sự bất hòa giữa hai chị em chưa đầy nửa ngày đã kết thúc. Cô vẫn chưa hiểu được cuộc sống mà Ôn Thu muốn có, nhưng cô hiểu được ước mơ về một gia đình bình thường như bao người của chị.
Ở nơi nhỏ bé này, họ vất vả cố gắng lớn lên, những thứ họ muốn có được chẳng qua là những gì người khác vốn đã có ngay từ đầu.
Có lẽ bình thường, chất phác thật sự có thể mang lại hạnh phúc bình yên.
Ngày hôm sau, Thẩm Phó Dã không đến cửa hàng. Ôn Thu nói hôm nay cậu nghỉ, Ôn Trì Vũ gật đầu, nhưng cả ngày cứ bồn chồn không yên.
Cô ngồi trong quầy thẫn thờ, tờ đề dưới lòng bàn tay, nửa giờ trước đã làm đến câu thứ ba từ dưới lên, bây giờ vẫn dừng ở đó.
Tối qua cậu có về nhà không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!