Chương 47: “Từng phút từng giây đều rất nhớ anh.”

Tiếng nước trong phòng tắm lại vang lên.

Thẩm Phó Dã dựa vào tường cạnh cửa phòng tắm, chiếc điện thoại bị anh quên mất từ lâu, cuối cùng cũng được nhớ tới.

A Khoát nhìn cuộc gọi được kết nối, vui mừng như được sủng ái:

"Đệt, tôi không nghe nhầm chứ, điện thoại thông được sao?"

Thẩm Phó Dã tâm trí đều ở trong phòng tắm, mặc kệ gã gọi cũng lười trả lời.

A Khoát hỏi: Giờ đang ở đâu thế?

Im lặng một lúc, anh bên này cười khẽ một tiếng.

"Mẹ nó tôi hỏi vô ích, bây giờ tình hình thế nào?" A Khoát nói xong, tự cụt hứng tặc lưỡi một cái:

"Thôi, cậu cũng không nói đâu."

Thẩm Phó Dã không lên tiếng, anh nghiêng người, quay đầu, ánh mắt xuyên qua cửa kính mờ nhìn bóng người mờ ảo bên trong.

Thực ra hoàn toàn không nhìn rõ, anh vẫn cứ nhìn, tầm mắt không thể rời đi.

Qua một lúc, dường như tiếng nước tắm nhỏ đi một chút, chắc là sắp tắm xong.

Sự kiên nhẫn của anh với A Khoát đã cạn kiệt: Cúp đây.

A Khoát gấp gáp kêu a a hai tiếng, gã vừa nói một đống mà chưa nghe được Thẩm Phó Dã trả lời, bây giờ lại muốn cúp máy:

"Cậu còn chưa nói với tôi khi nào về câu lạc bộ?"

Không về.

Anh nói.

"Tại sao vậy, năm đó tôi làm cái này kiếm được một nửa số tiền là nhờ cậu đánh giải thắng đấy. Câu lạc bộ này vốn là của hai đứa mình cùng làm, bây giờ cậu ra… về rồi, vừa hay chúng ta cùng làm. Vốn dĩ cậu đã giỏi hơn tôi rồi, năm nay chúng ta…"

A Khoát đang hăng hái muốn lên kế hoạch tương lai với anh, Thẩm Phó Dã gọi tên gã: A Khoát.

A Khoát sửng sốt:

"Đột nhiên nghiêm túc làm gì thế?"

"Đó là giấc mơ của cậu." Anh nói rất nhạt.

A Khoát im lặng một lúc rồi hỏi:

"Thế của cậu thì sao?"

Lúc đó tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, cửa kính phòng tắm được kéo ra, phát ra tiếng động nhẹ.

Thẩm Phó Dã nghe thấy, dường như trước mắt đều bị hơi nước nóng bỏng tỏa ra từ bên trong nhuộm màu, giọng anh trở nên mơ hồ: Đang ở cùng anh.

Nói xong điện thoại bị cúp, di động bị ném sang một bên, anh chuyên tâm chờ đợi.

Ôn Trì Vũ đứng trong phòng tắm, ngón tay nắm khăn tắm trước ngực. Gương bị hơi nước phủ kín từng lớp, vẫn có thể thấy mặt cô đỏ bừng.

Tóc ướt sũng vẫn đang nhỏ nước, cô cụp mi mắt, đột nhiên không hiểu sao có chút hoảng hốt, ánh mắt không tập trung đang ngẩn người.

Một giây, hai giây… anh vẫn chưa giục, tự cô lại có chút gấp gáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!