Chương 46: (Vô Đề)

Ôn Trì Vũ vẫn luôn nhớ về buổi chiều tà ẩm ướt hôm đó, nhớ khi anh đẩy cửa bước vào, chậm rãi nhướng đuôi mắt nhìn cô.

Một người lạnh lùng như anh, vậy mà lại hỏi một câu hoàn toàn không hợp với tính cách của mình.

Ở độ tuổi đó, những bạn học xung quanh bắt đầu tìm hiểu về tình yêu từ hồi cấp hai, cô đã từng nghe họ thảo luận, từ ngoại hình, chiều cao, vóc dáng của con trai cho đến những chi tiết tế nhị khiến người nghe phải đỏ mặt.

Thực ra cô không tò mò lắm, cũng chẳng quan tâm mấy.

Nhưng khi anh xuất hiện, cái cảm giác tò mò muốn dò xét và sự háo hức muốn được đến gần hơn một chút đều đạt đến đỉnh điểm.

Lúc đó Ôn Trì Vũ mới biết hóa ra thích một người là như thế.

Giống như bây giờ, trong lòng cô đã chuẩn bị cả nghìn câu xin lỗi vì nhận nhầm người, nhưng khi thực sự ôm được anh, hơi thở ngập tràn mùi hương của anh, cô lại quên hết tất cả.

Cô ôm anh càng lúc càng chặt, như thể dồn hết sức lực toàn thân vào việc ôm anh.

Nước mắt thấm vào áo anh, giọng cô nghẹn ngào, gọi tên anh thêm một lần nữa: Thẩm Phó Dã.

Lúc đó dòng người đông đúc, ánh đèn mờ nhạt, đúng vào lúc con phố này náo nhiệt nhất.

Hai người đứng trong con hẻm tối hẹp bên cửa hàng tiện lợi, Ôn Trì Vũ nắm chặt áo anh, mắt vẫn đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh đến từ tối qua phải không? Đã đợi cả đêm dưới lầu sao?"

Anh im lặng dựa vào tường đứng trong bóng tối, không thể nhìn rõ sắc mặt. Nhưng tóc anh đã ngắn hơn nhiều, người cũng gầy hơn, đường nét hàm càng thêm rõ ràng. Vẻ cô độc u ám trên người anh càng thêm rõ rệt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta đau lòng.

Gió thổi tứ phía trong con hẻm, đôi mắt vốn đã đỏ của Ôn Trì Vũ càng đỏ hơn vì gió.

Không khí xung quanh lạnh lẽo và u ám, cứ thế trôi qua một lúc lâu.

Đừng nhìn. Thẩm Phó Dã nghiêng đầu, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc.

Ôn Trì Vũ cắn môi không nói, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn anh không rời.

Im lặng vài giây, có vẻ tâm trạng anh có chút thay đổi, lại nói: Xấu.

Lần này giọng còn khàn hơn, như thể bị gió lạnh xé rách.

Ôn Trì Vũ không hiểu anh nói xấu là chỗ nào, trong lòng cô còn bận tâm chuyện khác, cô khẽ hỏi:

"Sao anh không liên lạc với em?"

Nếu cô không phát hiện ra, rốt cuộc anh định lén theo dõi đến khi nào? Trời lạnh thế này, nếu như…

Nhưng ngay giây tiếp theo, Ôn Trì Vũ chợt hiểu ra, anh muốn xem cô sống có tốt không, bên cạnh có người khác không, nếu có người khác, nếu cô sống tốt, anh chỉ cần lặng lẽ nhìn là được, không đến quấy rầy cuộc sống của cô.

Đó là sự chu đáo vốn có của anh.

Nhưng Ôn Trì Vũ bỗng buông tay ra, chậm rãi lùi lại hai bước.

Niềm vui sướng và phấn khích vì vừa tìm thấy anh, trong một khoảnh khắc đều biến thành nỗi buồn.

Thẩm Phó Dã từ lúc cô buông tay, ánh mắt lặng lẽ dõi theo mọi phản ứng và cử động của cô. Nhìn cô dựa lưng vào tường, nhìn sức lực vốn đang cố gắng chống đỡ hoàn toàn biến mất.

Nhìn cô cúi đầu, không còn nhìn anh nữa, nước mắt lặng lẽ rơi.

Rơi xuống mặt đất xám xịt trong con hẻm tối, càng rơi vào tim anh.

Một giọt, hai giọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!