Chương 43: “Cô là người con gái đầu tiên cậu ta theo đuổi.”

9 giờ tối, Ôn Trì Vũ toàn thân lạnh run về đến ký túc xá.

Nam Hủ vừa tan tiết tự chọn cũng vừa về, thấy mặt Ôn Trì Vũ bị đông cứng thì giật mình:

"Sao đi bệnh viện một chuyến về, trông càng thảm hơn vậy."

Ôn Trì Vũ cởi áo khoác, giọng điệu chậm rãi của cô cũng có chút thảm:

"Đứng ngoài ngắm tuyết, ngắm hơi lâu."

Ngốc quá đi.

Nam Hủ cười một tiếng, vừa định về chỗ mình thì thấy Ôn Trì Vũ cúi người mở sổ tay trên bàn, bước chân cô ấy dừng lại, Có bài tập à?

"Ừm, mai phải nộp phân tích ca bệnh bệnh lý, cậu làm rồi à?" Ôn Trì Vũ hỏi.

Nam Hủ à một tiếng, như thể mới nhớ ra chuyện này vậy, cô ấy bực bội vò đầu,

"Chết tiệt, sao ngày nào cũng nhiều bài tập thế này. Năm nay mình năm ba rồi, cảm giác như lại học lớp 12 thêm ba năm vậy."

Ôn Trì Vũ đồng tình gật đầu, cô tranh thủ lúc đợi máy tính khởi động, vào phòng tắm lấy khăn lau đám tuyết đã bắt đầu tan trên đầu.

Lúc quay lại Nam Hủ vẫn nằm bẹp trên ghế với vẻ mặt chán đời,

"A a a không muốn làm chút nào, không biết Cố Minh làm chưa nhỉ? Muốn mượn xem quá."

Ôn Trì Vũ suy nghĩ một chút: Chắc làm rồi.

Mắt Nam Hủ sáng lên, lập tức nhắn tin cho Cố Minh trong nhóm ký túc.

Ký túc xá của họ là phòng bốn người, hai bạn cùng phòng còn lại một người là Tống Nhân Nhân mê yêu đương học kỳ này đã ra ngoài ở với bạn trai, người còn lại là Cố Minh còn mê học hơn cả Ôn Trì Vũ, mỗi ngày đều ở thư viện đến khi đóng cửa mới về.

Ngày hôm đó đến hơn 11 giờ, cô và Nam Hủ mới làm xong bài tập. Nam Hủ ngáp một cái, đi tắm trước.

Ôn Trì Vũ đóng sổ tay lại sau đó dọn dẹp mặt bàn gọn gàng, cô ngẩng đầu nhìn ra ban công, phát hiện tuyết đã rơi rất dày. Trong ký túc xá Cố Minh đeo tai nghe, vẫn đang đọc sách, cô cầm chiếc áo phao dày bên cạnh quấn quanh người, rồi mở cửa ban công ký túc.

Bên ngoài băng tuyết trời đất, cô chỉ yên lặng đứng ở đó nhìn cảnh đêm yên ả của Đại học Kinh đô.

Nam Hủ tắm xong đi ra, nhìn quanh ký túc xá, không thấy bóng dáng Ôn Trì Vũ. Tìm kỹ một chút, phát hiện cô đứng ở ban công, ngay cả đèn cũng không bật.

Cô ấy đẩy cửa kính ban công, Trì Vũ, đi tắm đi.

Ôn Trì Vũ phản ứng hơi chậm, đến khi Nam Hủ gọi lần thứ hai mới nghe thấy.

Trì Vũ?

Ôn Trì Vũ quay đầu nhìn cô với vẻ hơi ngây ngốc.

"Mau đi tắm đi, không thì hết nước nóng mất."

Ôn Trì Vũ ừm một tiếng, cô đi vào từ ban công, mở tủ lấy đồ ngủ. Nam Hủ vẫn đứng phía sau cô soi gương điều chỉnh mặt nạ bỗng ngừng động tác, cô nhìn Ôn Trì Vũ một lúc qua gương, đột nhiên lên tiếng,

"Cảm giác cậu lúc nào cũng tâm sự nặng nề vậy."

Ôn Trì Vũ khựng lại, vẻ mặt hơi ngẩn ra,

"Anh ấy cũng từng nói câu này."

Nam Hủ vô thức hỏi: Bạn trai cậu à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!