Chương 42: “Thẩm Phó Dã, không ai còn nhớ đến anh nữa đâu.”

2 0 : 2 0 – Fn.

6 giờ 10 phút chiều, thuốc cảm của Ôn Trì Vũ bắt đầu có tác dụng, cô nằm mê man trên giường ký túc xá, nửa tỉnh nửa mê.

Bạn cùng phòng Nam Hủ mua cơm tối về, lo lắng nhìn cô một cái,

"Đỡ hơn chưa? 7 giờ còn có tiết tự chọn, cậu đi được không?"

Mấy ngày nay Bắc Thành hạ nhiệt, Ôn Trì Vũ sốt nhẹ mấy ngày liền, hôm nay lại ở phòng giải phẫu cả ngày. Giờ đầu cô choáng váng dữ dội, mắt cũng không mở nổi, cô miễn cưỡng chống đỡ để nghe Nam Hỏi nói chuyện.

Nam Hủ đợi một lúc nhưng không nghe thấy tiếng Ôn Trì Vũ, cô ấy nhìn cô một cái,

"Thôi, đừng đi nữa, nếu điểm danh mình sẽ giúp cậu."

Ôn Trì Vũ cũng không biết có nghe rõ không, ậm ừ một tiếng, sau đó cũng không biết Nam Hủ ra khỏi phòng lúc nào.

Lần tiếp theo có ý thức là hơn hai tiếng sau, bị điện thoại rung tỉnh dậy. Cô mơ màng mở điện thoại, nghe thấy giọng phấn khích của Nam Hủ ở đầu dây bên kia,

"Trì Vũ, cậu xuống dưới ngay đi."

Xuống dưới làm gì?

Ôn Trì Vũ nửa mơ nửa tỉnh, giọng vẫn còn khàn.

Bên kia Nam Hủ rất ồn ào,

"Có việc, dù sao cậu cứ xuống nhanh đi."

Thuốc của Ôn Trì Vũ vẫn chưa hết tác dụng, cơn sốt đã giảm đi một chút, nhưng toàn thân không còn chút sức lực. Cô gắng gượng bò dậy khỏi giường, tùy tiện khoác thêm áo ngoài, thân hình hơi lảo đảo đi xuống lầu.

Nam Hủ đã đợi sẵn ở cửa ký túc xá, vừa thấy bóng cô liền chạy lại ngay,

"Sao cậu mặc đồ ngủ xuống luôn vậy?"

Ôn Trì Vũ lúc này mới phát hiện, dưới ký túc xá có rất nhiều người vây quanh. Cô hơi ngơ ngác nhìn Nam Hủ, Nam Hủ nhìn mặt cô vài giây,

"Không sao, cậu mặc vậy cũng đẹp."

Rồi không để cô từ chối đã kéo cô vào giữa đám đông.

Ở giữa đám người có một vòng nến hình trái tim, bên trong trải đầy hoa hồng. Một nam sinh rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng đứng ở chính giữa, trong tay còn ôm một bó hoa hồng lớn.

Anh ta vừa thấy Ôn Trì Vũ đến, mặt lập tức đỏ lên, những lời đã chuẩn bị sẵn đều quên hết, chỉ còn lại vài từ lắp bắp,

"Ôn… Ôn Trì Vũ, tôi… tôi thích cậu."

Vừa dứt lời, đám đông xung quanh phối hợp phát ra tiếng trêu chọc.

Ôn Trì Vũ chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, mới hiểu cảnh tượng trước mắt này là gì. Gió đêm hơi lớn, cô vừa ngủ dậy người còn đổ mồ hôi vì cảm. Bây giờ bị gió thổi, ngón tay cô vô thức siết chặt áo khoác, sau đó mới ngước mắt nhìn nam sinh đó.

Một giây, hai giây, ba giây… Ôn Trì Vũ không lên tiếng.

Bầu không khí vốn náo nhiệt bỗng trở nên kỳ quái. Đám đông xung quanh xì xào bàn tán, ai cũng giơ điện thoại chụp ảnh hoặc quay video.

Nam Hủ đứng sau lưng cô không chịu nổi nữa, gọi cô, Trì Vũ, nói gì đi.

Ôn Trì Vũ mím môi, ho một tiếng mới tìm lại được giọng nói khàn khàn, Xin lỗi.

Nam sinh sững người, định nói thêm gì đó, cố gắng thêm lần nữa. Cô không cho đối phương cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúi đầu quay người đi về ký túc xá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!