Chương 41: Ngày 21 tháng 6, 5 giờ 43 phút. Thẩm Phó Dã, mùa hè đến rồi, sinh nhật vui vẻ.

Năm nay, thần tượng của Cố Hề ra một album cover các bài hát cũ tiếng Quảng.

Trong đó bài hát cô ấy thích nhất là

"Lời cầu nguyện của thiếu nữ", câu hát cô ấy thích nhất là,

"Cầu xin trời đất tha cho đôi tình nhân, sợ những điều sắp xảy ra đừng bao giờ xảy ra."

Ôn Trì Vũ và Thẩm Phó Dã đều thi đại học thuận lợi, cô thở phào nhẹ nhõm, lần này ông trời đã làm người tốt không chỉ mười phút.

Ngày hôm đó Ôn Trì Vũ từ phòng thi ra, trực tiếp đến bệnh viện.

Ôn Thu đi cùng cô, ở sau rèm, để bác sĩ kiểm tra. Thẩm Phó Dã đứng ở cửa, nắm tay rất chặt. Hành lang bệnh viện, ngồi đầy người đang đợi số. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Thẩm Phó Dã liếc nhìn phía sau rèm rồi thu hồi tầm mắt, ngực cậu căng thẳng quá, thở cũng không nổi.

A Khoát và Tiểu Hề ở bên cạnh cậu, muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt có phần đáng sợ của cậu lại không nói được gì.

Hai người bọn họ nhìn nhau, A Khoát lấy bao thuốc đưa cho Thẩm Phó Dã, Hút không?

Thẩm Phó Dã không lên tiếng, dường như cậu hoàn toàn không nghe thấy A Khoát nói gì, tự chìm đắm trong cảm xúc nặng nề của bản thân. Ôn Thu và Ôn Trì Vũ nhanh chóng đi ra, tay cầm tờ đơn bác sĩ kê.

Sắc mặt Ôn Thu còn tệ hơn Ôn Trì Vũ,

"Hơi sốt, cần truyền hai chai nước, những cái khác bôi thuốc là được."

Thẩm Phó Dã gật đầu một cái, cậu cầm lấy tờ đơn trong tay chị, xoay người đi thanh toán.

Bệnh viện lúc nào cũng bận, Thẩm Phó Dã xếp hàng sau quầy, A Khoát đi theo bên cạnh cậu.

Xử lý bọn họ không? A Khoát hỏi.

Thẩm Phó Dã nhìn tờ đơn trong tay, giọng rất thấp nhưng không giấu được sự tàn nhẫn,

"Cậu đừng lo, để tôi."

A Khoát im lặng một lúc lâu, nhìn cậu một cái, nói được.

Tối hôm đó, Ôn Trì Vũ truyền nước, Tiểu Hề ở bên cạnh ngồi một lúc rồi kéo A Khoát về trước.

Ôn Thu ngồi bên cạnh Ôn Trì Vũ một lúc, thấy Ôn Trì Vũ ngủ rồi, chị nhìn về phía Thẩm Phó Dã,

"Chị nấu cháo từ sáng, giờ về hâm lại mang qua, hai chai nước phải truyền rất lâu, Tiểu Vũ vẫn chưa ăn gì."

Thẩm Phó Dã ừ một tiếng, Ôn Thu vừa đi, cậu đưa tay ôm Ôn Trì Vũ rất nhẹ vào lòng. Một tay cậu ôm eo cô, tay kia dịu dàng giữ chặt tay có kim truyền của cô.

Ôn Trì Vũ không ngủ quá sâu, chỉ là quá khó chịu, bây giờ cảm nhận được hơi thở của cậu, mở mắt ra.

Cô nhìn Thẩm Phó Dã ở ngay trước mắt, đột nhiên không đầu không đuôi nói:

"Thi đại học kết thúc rồi."

Thẩm Phó Dã cụp mắt, nhìn cô, đợi những lời tiếp theo của cô.

"Anh nói sau khi thi đại học xong thì…"

Cô còn chưa nói hết câu, Thẩm Phó Dã nghiêng đầu xuống, hôn xuống.

Nụ hôn của cậu gấp gáp cuồng nhiệt lại điên cuồng, không thể dừng lại được, như muốn đem tình yêu của cậu, hơi thở của cậu, tất cả của cậu cho cô. Trong bệnh viện nhỏ bận rộn, trong góc không ai quan tâm, trong đêm vừa ngột ngạt vừa lạnh lẽo này.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Phó Dã dừng lại tựa vào trán cô, giọng nói trong môi trường như thế này rất nhỏ,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!