Chương 4: “Gan không nhỏ nhỉ, dám theo dõi con trai rồi cơ đấy.”

Ôn Thu đứng bên cạnh nhìn họ vài cái, lặng lẽ vặn âm lượng tivi xuống nhỏ nhất.

Thẩm Phó Dã ngồi xuống cạnh Ôn Trì Vũ, tư thế ngồi của cậu rất tùy ý, áo hoodie vì động tác của cậu mà nhăn nhúm xộc xệch ở vùng eo bụng.

Cậu cao, người tuy gầy, nhưng trong không gian chật hẹp, hai người không thể tránh khỏi việc ngồi hơi gần nhau.

Ôn Trì Vũ căng thẳng liếm liếm môi, thực ra cô rất khó chịu, nhưng vào thời khắc này, sự khó chịu về thể xác lại bị ép buộc phớt lờ đi.

Trong cảm nhận, mọi cử chỉ hành động của Thẩm Phó Dã đều được phóng đại vô hạn.

Cậu nghiêng người dựa vào ghế, cúi đầu đang xem bài. Ngón tay kẹp mép vở, lúc lật trang, gân xanh trên mu bàn tay và cổ tay hơi nổi lên, toát ra một vẻ sống động gợi cảm khó tả.

Ôn Trì Vũ chớp mắt, tầm nhìn thoáng qua từ ngón tay cậu lên đến yết hầu nhô ra trên cổ, vừa định di chuyển lên cao hơn.

Tập bài tập sai đã chắn trước mắt cô.

"Đều không biết làm à?"

Giọng mũi càng rõ hơn.

Ừm.

Lần này, cậu không lên tiếng, cơ thể nghiêng về phía cô một chút. Dù áo hoodie nhăn nhúm, tóc cũng rối bù, nhưng mùi hương trên người cậu lại mềm mại và sạch sẽ.

Như, như ngọn cỏ sau cơn mưa.

"Nghe bài kiểu gì vậy." Cậu nói khẽ.

Cách Thẩm Phó Dã giảng bài khác với người khác, chỉ nói ra cách suy nghĩ, phần còn lại để Ôn Trì Vũ tự nghĩ.

Cậu nói xong, thấy cô cứ cầm bút không động đậy, hơi nhướng mày: Vẫn không hiểu?

Ôn Trì Vũ lúc đầu không thể tập trung tinh thần, sau đó thật sự bị cậu lôi cuốn vào, nghiêm túc giải bài.

Hiểu… hiểu rồi.

Cửa hàng yên tĩnh và hài hòa, không biết đã trôi qua bao lâu, điện thoại để bên cạnh cậu đột nhiên rung lên.

Lần đầu tiên, cậu không nghe.

Đầu dây bên kia rất kiên nhẫn, lại gọi thêm lần nữa.

Thẩm Phó Dã nhíu mày, ngón tay vuốt xuống, bắt máy.

Đầu dây bên kia đang nói gì, Ôn Trì Vũ không nghe rõ, chỉ biết là giọng một cô gái trẻ. Thẩm Phó Dã không mấy kiên nhẫn, cảm xúc cũng trở nên không được đúng, mãi sau mới ậm ừ một tiếng qua loa.

Sau đó cậu để ý điều gì đó, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn.

Tim Ôn Trì Vũ đập loạn, vội vàng tiếp tục làm bài.

Thẩm Phó Dã khẽ cười, tâm trạng dường như lại thả lỏng. Cậu bóp bóp cổ, ngả người ra sau dựa vào ghế. Khoảng cách giữa hai người tuy xa hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô. Nhiệt độ cơ thể Ôn Trì Vũ vốn đã cao, giờ đây lại cảm thấy gáy càng nóng hơn.

Cô không tự nhiên vừa định thẳng lưng lên thì đã nghe thấy cậu nói: Đừng đến.

Đầu dây bên kia rõ ràng còn muốn nói gì đó, cậu không kiên nhẫn cắt ngang: Cúp máy đây.

Rồi điện thoại được đặt ở vị trí không xa bên phải Ôn Trì Vũ.

Cô liếc thấy thời gian trên màn hình từ 22:59 nhảy sang 23:00.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!