Chương 37: Bạn thấy đấy, đêm vẫn đen như thế, người vẫn xấu xa như vậy.

Hôm đó sau này Nguyệt Tầm bỗng lại đổ mưa.

Chỗ họ đứng không có gì che chắn, Thẩm Phó Dã kéo cô vào lối đi hẹp bên cạnh cửa hông của hội trường nhỏ.

Nơi đó tối om om, bình thường chẳng ai lui tới.

Hai người đứng đối mặt nhau, qua cánh cửa vẫn có thể nghe thấy âm thanh méo mó phát ra từ chiếc micro rẻ tiền bên trong.

Thẩm Phó Dã lười nhác dựa vào tường, cậu nghiêng đầu nhìn mưa, bỗng hỏi cô:

"Em tên Trì Vũ, có phải vì Nguyệt Tầm hay mưa không?"

Ôn Trì Vũ sững người, gật đầu:

"Ừ, bà nội đặt cho em, ngày em sinh cũng đang mưa."

Nói xong cô nhìn Thẩm Phó Dã, khẽ hỏi:

"Có phải không hay không?"

Cậu cụp mắt nhìn cô, khẽ nhếch môi:

"Hay chứ, vạn dặm thưởng Dao Trì, một cành nhẹ mang mưa."

Ôn Trì Vũ khẽ chớp mi, qua hai giây sau, cô lí nhí:

"Đâu có ai đọc thơ bừa bãi như anh thế."

Cậu cười nhạt không đáp, ánh mắt lại nhìn về phía cơn mưa rả rích.

Ôn Trì Vũ nghĩ chắc Cao Mẫn đã nói gì đó với cậu, có lẽ những lời nói cũng không được tốt đẹp cho lắm. Cô ngẩng đầu đang nhìn gương mặt nghiêng của cậu suy nghĩ, cậu bỗng cúi đầu đưa tay nắm lấy tay cô.

Đầu ngón tay cậu nắm lòng bàn tay cô, rồi từng ngón tay dần đan xen vào nhau, chậm rãi, rõ ràng, ám muội, tất cả đều quyện vào nhau.

Ôn Trì Vũ cũng cụp mắt nhìn, bàn tay cậu rất to, so với tay cô, khớp xương rõ ràng, gân xanh cũng hiện rõ.

Gió mát hòa cùng hơi ẩm của mưa lan tỏa xung quanh họ, bài giảng tâm lý nhàm chán vô tận phía sau trong hội trường nhỏ cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Học sinh ngồi đã lâu, những tiếng ồn ào không kìm nén được dần vang lên. Chủ nhiệm khối cầm micro, giọng nghiêm khắc đang răn đe.

Tiếng phàn nàn lớn nhỏ vang lên rồi lại im bặt, hội trường lại trở về yên tĩnh.

Ôn Trì Vũ cúi đầu, mắt vẫn nhìn xuống.

Bởi vì tay họ vẫn đang nắm, yên lặng nắm.

Thẩm Phó Dã trông có vẻ rất tản mạn, động tác nắm tay cô cũng từ tốn, nhưng Ôn Trì Vũ luôn cảm thấy cậu rất nóng.

"Anh đã nghĩ sau này muốn làm gì, học chuyên ngành gì chưa?" Ôn Trì Vũ phá vỡ sự yên lặng, bất chợt hỏi.

Thẩm Phó Dã im lặng nhìn cô một lúc:

"Cái trước đây nghĩ giờ không được nữa."

"Vậy giờ không có dự định gì sao?" Cô tiếp tục hỏi.

Cậu lại im lặng một lúc, hỏi cô: Sao em muốn học Y?

"Mẹ em mất vì bệnh, ở đây điều kiện y tế kém, thu nhập lại thấp. Lúc đó mẹ em bị bệnh cứ kéo dài, bố em làm rất nhiều việc để chữa bệnh cho mẹ, sau đó vì quá mệt mỏi nên gặp tai nạn mà đi trước. Ông ấy đi chưa được bao lâu thì mẹ cũng đi. Lúc đó em đã nghĩ, sau này phải học Y."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!