Chương 35: “Vậy lúc nãy em giấu anh làm gì?”

"Động tác của anh phải nhẹ một chút."

Ôn Trì Vũ lén lút giấu Thẩm Phó Dã vào phòng mình, sau đó còn lặng lẽ đi ra ngoài thăm dò một vòng, phát hiện Ôn Thu đang ở kho mới hơi yên tâm quay về.

Cô lấy quần áo của cậu lần trước đã mặc ra, nhét vào tay cậu, nhưng mắt không nhìn cậu.

"Quần áo đều đã giặt sạch rồi, anh mau đi tắm đi, phải nhanh một chút, em đi giúp anh trông chừng chị em."

Thẩm Phó Dã cụp mắt xuống, dáng vẻ hơi ngoan ngoãn nhìn cô, nhưng không lên tiếng.

Ôn Trì Vũ thấy cậu không lên tiếng, cô liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt chạm nhau lại vội vàng cụp xuống.

Cậu nửa cười nửa không móc cong khóe môi, rõ ràng trên người quần áo toàn là hơi nước, nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.

Anh mau đi đi.

Ôn Trì Vũ thúc giục cậu bằng giọng nhỏ.

Cậu ồ một tiếng chậm rãi, Ôn Trì Vũ nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới thả lỏng, cậu đột nhiên cúi người, đôi mắt đen như mực ngang tầm với cô, Ôn Trì Vũ không trốn được chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Ngón tay cậu lười biếng bóp bóp cằm cô, để cô dựa gần hơn một chút. Ôn Trì Vũ tưởng cậu muốn làm gì, nhưng cậu chỉ nhìn một cái, ngón tay đã rút về, cậu kéo bước chân về phía phòng tắm.

Ôn Trì Vũ đứng ngây tại chỗ, bởi vì cô đã nghe thấy, lúc nãy khi cậu đi ngang qua, câu độc thoại cực kỳ khẽ đó: Thật dễ hôn.

Cô bấu móng tay vào lòng bàn tay mình, cố gắng để nhịp tim đừng mất kiểm soát như vậy.

Sau đó, cô đứng tại chỗ thêm mấy giây nữa, khi nghe thấy cửa phòng tắm đóng lại, có tiếng nước, cô mới đi tìm Ôn Thu.

Ôn Thu đang kiểm kê hàng thì kỳ quái liếc nhìn Ôn Trì Vũ:

"Bài toán đó hiểu ra chưa?"

Ôn Trì Vũ à một tiếng, rồi qua hai giây, lại ồ một tiếng:

"Hiểu… hiểu ra rồi, sau này gặp chắc sẽ không sai nữa."

Ôn Thu tưởng là sắp thi đại học nên cô áp lực lớn:

"Không biết cũng bình thường thôi, đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy. Chúng ta đâu phải thi Trạng nguyên, đúng không?"

Ôn Trì Vũ gật gật đầu.

Cô đứng một bên chẳng giúp được gì, kho lại nhỏ, Ôn Thu rất chê cô.

Em vẫn chưa ngủ à?

Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, lúc này, màn hình điện thoại nắm trong lòng bàn tay sáng lên.

[Fn.: Về đây.]

Ôn Trì Vũ liếc nhìn, cũng không biết tại sao lại thấy bất an, cô vội vàng ấn tắt màn hình. Cô nói với Ôn Thu:

"Em đi ngủ đây, chị cũng nghỉ sớm đi."

Ôn Thu mắt cũng không thèm nhìn cô, vội vàng xua tay, bảo cô đi.

Từ kho đến cầu thang chỉ cần năm bước, từ tầng một lên tầng hai có 11 bậc thang, thời gian cần dù chậm nhất cũng không tới ba mươi giây.

Ôn Trì Vũ chậm chạp, tai có cảm giác tê tê, tay cầm điện thoại hơi tê một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!