Chương 33: “Cơn thèm được hôn em không thể nào qua đi.”

Đêm đó nhiều người khó ngủ, khác hẳn với những con phố vắng lặng và lạnh lẽo.

Trong phòng karaoke KTV ồn ào náo nhiệt, Ninh Tiểu Di ngồi trên sofa với vẻ mặt không được tốt:

"Ôn Trì Vũ và Thẩm Phó Dã dính líu với nhau thế nào? Trước đây các cậu không ai phát hiện ra sao?"

Lương Lộ với khuôn mặt vẫn còn sưng, ngồi bên cạnh cô ta, im lặng một lúc rồi lấy điện thoại ra, sau đó mở bức ảnh chụp hôm Giao thừa:

"Cậu ta còn quen biết Cố Hề nữa, trông có vẻ khá thân. Cậu nghĩ xem Cố Hi gây sự với cậu có phải vì cậu ta không?"

Ninh Tiểu Di nheo mắt lại, cô ta cầm điện thoại phóng to bức ảnh, xác nhận đúng là hai người đó, cười lạnh một tiếng:

"Thật sự đã đánh giá thấp cậu ta rồi."

Tâm trạng Lương Lộ tệ hơn Ninh Tiểu Di, cô ta rất lo lắng:

"Bây giờ chúng ta phải làm sao? Chiều nay Cao Mẫn nói vậy là có ý gì? Là muốn gọi phụ huynh chúng ta sao? Khu rừng đó từ bao giờ lắp camera thế? Chúng ta như vậy có bị kỷ luật ảnh hưởng tới tốt nghiệp không?"

Ngoài Lương Lộ ra, mấy cô bạn gái bên cạnh cũng rất lo lắng. Tuy họ nghịch ngợm thật, nhưng khi liên quan đến việc mời phụ huynh và tốt nghiệp thì vẫn sợ.

Trong phòng karaoke nhạc vẫn phát, nhưng chẳng ai có tâm trạng hát.

Ninh Tiểu Di cau mày không nói gì một lúc, chiều nay cô ta bị Cao Mẫn mắng thảm nhất, còn gọi điện cho bố cô ta ngay trước mặt. Ở đầu dây bên kia, ông không khách sáo chút nào, trực tiếp mắng cô ta một trận trước mặt mọi người.

Khoảng cách đến kỳ thi đại học không còn nhiều, thầy cô và phụ huynh đều rất căng thẳng về lớp 12, sợ sơ sểnh một chút sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ đỗ đại học và tốt nghiệp.

Lương Lộ bỗng nhớ ra điều gì đó:

"Hôm đó bọn họ đến hiệu thuốc này mua que thử thai, chắc là đi cùng Cố Hề."

Đôi mắt Ninh Tiểu Di lóe lên, khuôn mặt vẫn luôn u ám cuối cùng cũng có chút biểu cảm, cô ta khẽ cười:

"Không sao, còn một thời gian nữa mới thi đại học, chúng ta từ từ tính."

Ngày hôm sau đi học, Thẩm Phó Dã không còn đi theo sau Ôn Trì Vũ như trước nữa, mà đi ngay bên cạnh cô, khoảng cách không xa không gần cũng không thân mật, cũng chẳng trò chuyện gì, nhưng nhìn là biết họ đi cùng nhau.

Ninh Tiểu Di và Lương Lộ nhìn thấy, người khác cũng đều nhìn thấy. Hành động này cho thấy, Ôn Trì Vũ là người của Thẩm Phó Dã.

Cậu đang công khai thể hiện sự thiên vị.

Không biết Thẩm Phó Dã đã dùng cách gì để thuyết phục Cao Mẫn đổi chỗ ngồi. Ôn Trì Vũ không biết, đến chỗ ngồi cũ vừa định ngồi xuống thì bị cậu từ phía sau xách cặp lên.

Ôn Trì Vũ giật mình, dưới ánh mắt của cả lớp, cô ngẩng đầu nhìn cậu với đôi tai hơi đỏ. Cậu cụp mắt xuống, ánh mắt lười biếng nhìn cô, đáy mắt có chút nét cười, hơi nâng cằm.

Ngồi đằng kia.

Giọng điệu cậucũng lười biếng, chỉ về chỗ ngồi bên cạnh cậu.

Trong khoảnh khắc sáng sớm đó, lớp học đặc biệt yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dõi theo họ, mãi đến khi Ôn Trì Vũ ngồi xuống mới có vài tiếng xì xào.

Chu Tuế Tuệ còn gửi cho cô bốn chữ: [Thật đáng ghen tị.]

Ôn Trì Vũ không trả lời, biểu cảm trên mặt cô trông không khác gì ngày thường, cô im lặng lấy sách và bài tập ra, im lặng học bài.

Thời gian đó, Ôn Trì Vũ cảm thấy Thẩm Phó Dã có chút thay đổi.

Bài tập bắt đầu làm nghiêm túc, mỗi lần thi cử cũng không còn làm qua loa nữa, dường như cậu đã trở nên nghiêm túc hơn.

Mỗi lần Ôn Trì Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, cô lại nhớ đến lời hẹn cùng thi vào Đại học Kinh đô với cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!