Chương 30: “Tôi muốn ôm.”

Cậu vừa dứt lời, bàn tay Ôn Trì Vũ trong tay cậu vô thức nắm chặt lấy tay cậu hơn, làn da lòng bàn tay cọ xát càng thêm sát, nóng đến mức có vẻ hơi ẩm ướt.

Giống như nhịp tim của cô vậy, nóng bỏng và căng thẳng.

Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, không ai nói trước, chỉ có hơi thở quấn quýt. Cứ thế kéo dài một lúc lâu, Thẩm Phó Dã lấy thẻ từ trong tay cô cắm vào, căn phòng bỗng chốc trở nên sáng bừng.

Ôn Trì Vũ không thích ứng được nên híp mắt lại, cậu đã nắm tay cô ngồi xuống, nghiêng mặt đôi mắt nhìn cô.

Ánh mắt quá trực tiếp, Ôn Trì Vũ hơi ngượng, muốn trốn, nhưng phát hiện ở đây chẳng có chỗ nào để trốn.

Cậu lười biếng cười một tiếng, đưa tay lấy đồ cô nhận được hôm nay và giấy nháp cô dùng xem qua.

"Muốn thi vào Đại học Kinh đô à?" Cậu hỏi.

Ôn Trì Vũ gật đầu một cái, nhìn cậu:

"Cậu cũng vào Đại học Kinh đô sao?"

Thẩm Phó Dã im lặng một lúc, nói: Cũng có thể vào.

Ôn Trì Vũ nghe giọng điệu cậu nói, tuy giống như bình thường, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống. Cậu nói cũng có thể vào, là có ý gì, không muốn vào sao.

"Cậu muốn thi vào đâu?"

Ôn Trì Vũ hỏi.

Cậu không lên tiếng, một tay chống cằm, tay còn lại vẫn nắm tay cô, đặt trên đầu gối cậu, lúc thì lòng bàn tay bao lấy lúc thì đầu ngón tay bóp nhẹ.

Còn cậu có vẻ đang suy tư, dường như đang nghĩ một vấn đề rất khó, qua hai giây, nói: Đâu cũng được.

Thẩm Phó Dã nói xong, ngước mắt thấy cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn cậu, trong mắt cô có rất nhiều cảm xúc mông lung, có lẽ chính cô cũng không hiểu.

Cậu nhìn rất rõ, xoa xoa tóc cô, khẽ cười:

"Bây giờ là Đại học Kinh đô."

Ôn Trì Vũ nhẹ nhàng thở phào, ánh mắt dời đi chỗ khác, mới phát hiện cậu không có hành lý: Cậu về nhà ở sao?

Thẩm Phó Dã dừng lại một chút rồi nói:

"Lát nữa tôi xuống đặt phòng bên cạnh phòng em, mấy ngày này đều ở đây."

Vậy là ở cùng với cô.

Ôn Trì Vũ mặt nóng lên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó:

"Lớp học của trại đông sắp xếp rất dày, tôi…"

Nói được một nửa, cô phát hiện Thẩm Phó Dã nhìn cô cười, mắt cậu cụp xuống ánh mắt bị kìm nén, trong tầm mắt đó chỉ có mình cô.

Cô gái nhỏ cắn môi, giọng nói biến mất, nhưng cậu nói: Bầu bạn với em.

Thời gian khá muộn rồi, cậu bảo Ôn Trì Vũ đi tắm, còn mình xuống lầu ra quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Lúc đó vừa hay có một đoàn du lịch đến, đại sảnh toàn là người. Ca đêm chỉ có hai người, căn bản không thể làm xuể.

Thẩm Phó Dã đứng sang một bên chờ đợi, cậu vốn định hút thuốc, xoay xoay bật lửa rồi lại cất cả bật lửa và bao thuốc vào. Bên cạnh hình như có vấn đề về thông tin phòng, khách đang tranh cãi với lễ tân bằng giọng điệu không tốt, những người xếp hàng phía sau sắc mặt không vui thúc giục.

Giữa đám người sốt ruột bực bội, cậu lười biếng tựa vào đó, tâm không tại chỗ cúi đầu nhìn điện thoại, thực ra suy nghĩ không biết đang nghĩ về ai.

Hai mươi mấy tiếng trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!