Tối hôm đó, khi Ôn Thu từ nhà bếp phía sau đi ra với một hộp cơm thì Thẩm Phó Dã đã đi rồi.
"Thẩm Phó Dã đâu rồi?"
Ôn Trì Vũ ôm cặp sách rồi đi vào quầy, cô lấy ra tờ bài tập chưa làm xong: Cậu ấy về rồi.
Ôn Thu à một tiếng rồi mở hộp cơm ra đặt trước mặt Ôn Trì Vũ:
"Vậy em ăn vài cái đi, chị đã hâm nóng rồi, ban đầu định đưa cho cậu ấy mang về ăn đêm."
Ôn Trì Vũ gật đầu, Ôn Thu lại đi lấy cho cô một đôi đũa.
Chị vẫn chưa tính xong sổ sách, ngồi bên cạnh Ôn Trì Vũ, chợt nhớ ra điều gì đó liền nói:
"Hình như cậu ấy có người thân ở đây, hiện đang ở nhà người thân. Ban đầu chị nhìn dáng vẻ cậu ấy, cứ tưởng không làm được mấy việc này, không ngờ khá chịu khó, hôm nay còn giúp sắp xếp kho nữa."
Ôn Trì Vũ gật đầu, mắt vẫn nhìn vào bài tập.
"Đẹp trai thật sự có ích thật, hôm nay mấy người ở cửa hàng nhìn thấy cậu ấy, mắt đều không rời đi được, cứ chăm chăm nhìn cậu ấy."
Ôn Thu thấy buồn cười:
"Như Trần Điệp ở tiệm kim khí bên cạnh kia, chỉ một buổi chiều đã qua mấy lần rồi."
Nghe câu này, Ôn Trì Vũ nhớ đến hành động vừa rồi của mình: Đúng là đẹp trai.
Ôn Thu liếc nhìn cô, cười:
"Đúng không, chị cũng thấy thế."
Ôn Trì Vũ thật sự không đói lắm, chỉ ăn hai cái sủi cảo rồi chuyên tâm làm bài.
Ôn Thu tính xong sổ sách, ngồi bên cạnh cùng xem bài tập với cô, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó:
"Cuối tuần này em có muốn đi gặp anh ấy không?"
Ôn Trì Vũ nhất thời chưa kịp phản ứng: Ai cơ?
"Hồ Tô Lâm, đối tượng mai mối của chị ấy." Chị thấy Ôn Trì Vũ tỏ vẻ nghi hoặc liền nói:
"Như chị và anh ấy, chỉ cần hai bên ưng nhau là được, không giống như mấy người trẻ còn phải yêu đương, mọi người đều nhắm đến chuyện kết hôn, không lãng phí thời gian đó."
"Có phải dì Hoàng lại nói gì không?"
Ôn Trì Vũ nhíu mày, hơi không vui:
"Chị đừng nghe lời bà ấy hoài."
Nói xong, cách hai giây, Ôn Trì Vũ lại nói:
"Em đi gặp vậy, lỡ như chị bị lừa thì sao."
"Haha, Tiểu Vũ nhà chị thông minh nhất, giúp chị gái xem mắt nào."
Nửa tiếng sau, Ôn Trì Vũ làm xong bài tập, sau đó thu dọn đồ đạc rồi lên lầu vệ sinh.
Khi đi ra, cô thấy Ôn Thu đang nói chuyện điện thoại với Hồ Tô Lâm. Cô liếc nhìn rồi thu hồi tầm mắt, chợt nhớ đến thẻ học sinh quên mang theo hôm nay.
Cô về phòng tìm một lượt rồi xuống lầu tìm một lượt, cuối cùng lục soát tất cả các góc trên dưới nhưng vẫn không thấy thẻ học sinh của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!