Chương 28: “Mới ngày đầu đã nhớ tôi rồi à.”

Kỳ nghỉ đông của năm lớp 12 trôi qua rất vội vàng, vốn dĩ kỳ nghỉ đã ngắn, bài tập chất như núi, đủ loại hoạt động, lại còn phải đi trại đông ở Đại học Kinh đô.

Cố Chu vẫn đang làm bài trên tàu, cậu ta liếc nhìn Ôn Trì Vũ bên cạnh đang cầm tập đề hơi thất thần: "Cậu làm hết đề mấy năm trước của Đại học Kinh đô chưa?"

Ôn Trì Vũ gật đầu, Cố Chu thở dài: "Tôi cũng làm hết rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng, đề khó thật."

"Khó thật đấy." Ôn Trì Vũ không giỏi nói chuyện, giọng hơi khô khan.

Cố Chu không làm bài được nữa, lại nhìn Ôn Trì Vũ thêm một cái. Cậu ta sớm đã nghe qua tên cô, ở trường cũng luôn gặp trong nhiều dịp khác nhau, ấn tượng lớn nhất của cậu ta về cô là trầm lặng và ngoan ngoãn.

Giống như bây giờ, cậu ta không chủ động nói chuyện, cô cũng sẽ không nói.

"Trước đây cậu từng đến Bắc Thành chưa?" Cố Chu hỏi.

Ôn Trì Vũ lắc đầu.

"Tôi cũng chưa từng đến, ôi, tôi sợ đến đó sẽ bị nghiền nát quá. Cậu biết không, trại đông lần này có rất nhiều người từng thi Olympic đấy. Hơn nữa bọn mình từ thị trấn nhỏ đến, cảm giác sẽ bị bọn họ đánh bại không còn gì." Cố Chu nói xong, khóe mắt thấy màn hình điện thoại cô sáng lên, là một avatar màu đen rõ ràng chỉ con trai mới dùng.

Đối phương gửi tới: [Trốn đâu rồi.]

Đồng tử Cố Chu khựng lại, cậu ta thấy Ôn Trì Vũ vốn định nói gì đó với mình, nhưng vì tin nhắn này mà cô quên mất định nói gì. Cô cầm điện thoại lên, vẻ mặt so với lúc nãy sinh động hơn mấy phần. Răng cô khẽ cắn môi, ngón tay trên màn hình gõ vài chữ, sau đó gửi đi.

Cố Chu đã từng thấy biểu cảm tương tự này trên mặt những nam nữ sinh đang yêu trong lớp. Nhưng Ôn Trì Vũ, không phải cô không quan tâm mấy chuyện này, trong thế giới chỉ có học tập sao?

"Ôn Trì Vũ."

Cậu ta theo bản năng gọi tên cô.

Ôn Trì Vũ nhìn qua, vẻ mặt Cố Chu hơi do dự, cậu ta há miệng, nhưng nhìn vào mắt cô, lời định nói lại nuốt trở vào: "Không có gì."

Bọn họ mười giờ sáng đi từ Nguyệt Tầm lên thành phố, lên tàu lúc mười hai giờ hai mươi, chạy tám tiếng rưỡi cuối cùng cũng đến Bắc Thành.

Ra khỏi nhà ga, trời đã hoàn toàn tối. Nhiệt độ Bắc Thành thấp hơn Nguyệt Tầm quá nhiều, trong gió lạnh Cố Chu gọi một chiếc xe. Ôn Trì Vũ vừa xem chỉ đường, vừa nhìn cảnh đường phố bên ngoài xe.

Nơi này hoàn toàn khác với Nguyệt Tầm, thành phố rất lớn, cao ốc rất nhiều, dù đã tối nhưng vẫn đèn hoa rực rỡ.

Thì ra Thẩm Phó Dã lớn lên và sống ở một nơi như thế này.

Đến khách sạn, Cố Chu nhắc cô: "Sáng mai tám giờ báo danh, bọn mình bảy rưỡi tập trung ở sảnh khách sạn nhé."

Ôn Trì Vũ gật đầu, rồi đẩy cửa phòng ra.

Khách sạn đặt là chuỗi khách sạn bình dân thường thấy nhất, Ôn Trì Vũ để hành lý xuống, ngồi thẫn thờ trên giường một lúc.

Cô gọi điện cho Ôn Thu: "Chị, em đến rồi."

Bên kia Ôn Thu đang có khách, chị tính tiền xong mới nói với cô: "Ngồi xe cả ngày chắc mệt lắm, nhanh đi tắm rồi ngủ đi."

Ôn Trì Vũ khẽ ừ một tiếng: "Em sẽ đi ngay."

Ôn Thu dặn dò hai câu đừng có áp lực gì, vừa định cúp máy lại nghĩ ra điều gì đó: "Em không nói với Tiểu Dã việc em đi Bắc Thành à, cậu ấy tìm em cả ngày rồi."

Ôn Trì Vũ à một tiếng, lại nhớ tới tin nhắn Wechat chiều nay của cậu, giọng nói trở nên nhỏ đi: "Gặp cậu ấy là cứ quên mất."

Ôn Thu không để ý: "Thôi, nghỉ ngơi đi."

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Trì Vũ nắm điện thoại, ánh mắt vẫn dừng trên avatar của Thẩm Phó Dã. Gần mười giờ rồi, bây giờ cậu đang ở đâu nhỉ.

Đột nhiên điện thoại rung lên, là người mà cô đang nhìn gửi tới một tấm ảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!