Chương 26: Thẩm Phó Dã cảm thấy cậu thật sự hoàn toàn xong rồi.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhanh chóng đến cuối kỳ, đề thi làm mãi không hết.

Kỳ thi cuối kỳ là thi chung sáu thành phố, khi có kết quả Ôn Trì Vũ xếp hạng rất cao. Cao Mẫn gọi cô qua, khen một hồi, lại bảo cô chuẩn bị tốt cho trại đông của đại học Kinh đô.

Hôm đó là ngày cuối cùng trước khi nghỉ đông, khi cô ra khỏi văn phòng thì Nguyệt Tầm lại đang mưa. Một lát nữa còn có buổi giảng và họp lớp, Ôn Trì Vũ bị lạnh, từ lớp học lấy bình nước đi ra phòng nước nóng để lấy nước.

Khi lấy nước xong đi ra, vừa hay thấy Thẩm Phó Dã đi vào phòng giáo vụ.

Bước chân Ôn Trì Vũ theo bản năng dừng lại, cô đã xem điểm số và thứ hạng các môn của Thẩm Phó Dã, cậu đến trường Trung học phổ thông số 11 lần nào thi cũng rất tùy ý, điểm không cao không thấp.

Cô đã lật xem bài thi của cậu, cậu làm bài rất có chọn lọc, nhưng làm cái nào đúng cái đó.

"Cậu định lẹt đẹt đến khi nào?" Giọng Cao Mẫn vang ra từ phòng giáo vụ,

"Cậu tự nhìn mấy điểm số này xem, cứ tiếp tục thế này cậu chắc chắn mình sẽ không thật sự phế đi sao?"

Trong bóng đèn Thẩm Phó Dã không nói gì, Cao Mẫn đối diện cậu nhíu mày lo lắng nhìn cậu thở dài, qua một lúc, lại nói gì đó, Ôn Trì Vũ không nghe nữa.

Buổi giảng chiều là chuyện thi đại học đã nói nhiều lần, Ôn Trì Vũ tìm nửa ngày trong hội trường nhỏ cũng không thấy Thẩm Phó Dã.

Ngược lại Cố Chu lớp bên cạnh tìm cô, nói với cô về việc đi trại đông đại học Kinh đô.

"Thời gian trại đông đại học Kinh đô năm nay đã định rồi."

Cố Chu nói với cô về lộ trình đến Bắc Thành, rồi lại nói đến suy nghĩ của mình.

Ôn Trì Vũ nghe xong gật đầu, Cố Chu liếc cô một cái, cảm thấy cô hơi không tập trung, nhưng không để ý lắm,

"Vậy cứ nói thế nhé, trước tiên ngồi xe đến thành phố rồi ngồi tàu cao tốc đến Bắc Thành, tối nay cậu gửi thông tin cho tôi, tôi đặt vé và khách sạn luôn."

Ôn Trì Vũ nói được, mắt lại nhìn xung quanh, cậu đi đâu rồi.

Cho đến khi buổi giảng kết thúc, nhận một đống bài tập về nhà, Ôn Trì Vũ vẫn không thấy Thẩm Phó Dã nữa.

Mưa đông lất phất đến tối cũng không ngừng, Ôn Thu đi chăm sóc Hồ Tô Lâm, trong cửa hàng chỉ có một mình cô. Thời tiết rất tệ, không mấy khách.

Ôn Trì Vũ gửi thông tin cho Cố Chu xong, liền ngồi trong cửa hàng, chống cằm ngẩn người nhìn cơn mưa bên ngoài.

Hôm đó lời nói của cậu rất nặng nề, cô cũng không biết cậu đang dọa cô hay đang khuyên cô.

Bên ngoài cửa hàng đột nhiên có giọng phụ nữ chửi rủa chói tai.

Ôn Trì Vũ giật mình, vốn tưởng là cửa hàng kim khí bên cạnh, giọng chửi rủa vừa nghe đã biết không phải người Nguyệt Tầm, hơn nữa nghe kỹ còn đang gọi tên Thẩm Phó Dã.

Cô nghĩ đến điều gì đó, vội vàng chạy ra ngoài.

Đó là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, người rất gầy, tóc tai bị mưa đánh cho có chút rối, ăn mặc rất bình thường, thậm chí hơi luộm thuộm.

Bà ta nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía Ôn Trì Vũ, trong mắt toàn là căm hận:

"Cô quen Thẩm Phó Dã phải không?"

Ôn Trì Vũ đứng ngây người tại chỗ chưa kịp trả lời đã bị bà ta túm lấy:

"Cô có quen Thẩm Phó Dã không? Cậu ta đang ở đâu?"

Tôi…

Ôn Trì Vũ bị giọng điệu, vẻ mặt và hành động thô bạo của bà ta làm cho sợ hãi: Tôi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!