Lúc đó nói sớm thì cũng không sớm, cửa hàng kim khí bên cạnh hình như có vài khách hàng đang mặc cả, mấy người nói chuyện chồng chéo, hơi ồn ào.
Nhiệt độ quả thật thấp hơn mấy ngày trước một chút, trong gió còn có hơi nước, khắp nơi đều lạnh lẽo.
Ôn Trì Vũ đứng ở đó, những suy nghĩ nhỏ nhặt nhạy cảm của cô gái nhỏ, đều bị lời nói và nụ cười của người trước mặt khơi gợi.
Cô nhìn ánh mắt Thẩm Phó Dã rơi xuống, cả người như bị bỏng, không thể động đậy.
Một giây, hai giây, bầu không khí ngưng đọng, mặt cô nóng đến mức sắp không giấu nổi.
Bên cạnh cậu đột nhiên vang lên giọng nam, người đó dường như bị khói thuốc làm sặc, ho hai tiếng rồi mới cười mắng:
"Đệt, anh Dã sáng sớm đã tình tứ rồi."
Ôn Trì Vũ giật mình mới phát hiện, bên cạnh Thẩm Phó Dã còn có A Khoát. Gã thấy ánh mắt cô, cười toe toét với cô, rồi ánh mắt cũng quan sát kỹ,
"Em Trì Vũ, ồ hôm nay thật sự…"
Mấy chữ sau chưa kịp nói ra đã bị ánh mắt lạnh lùng của người bên cạnh quét qua ngăn lại.
A Khoát cũng không giận, cười càng quá đáng, nhưng lời nói thu liễm hơn:
"Lát nữa đợi Tiểu Hề, lề mề chết đi được, đợi em ấy đến, chúng ta sẽ xuất phát."
Thẩm Phó Dã không lên tiếng, chỉ là lại nhìn về phía cô, dường như mới nhớ ra dụi tắt điếu thuốc.
Ôn Trì Vũ gật gật đầu, hóa ra không phải chỉ có hai người họ.
Một lúc sau, đợi Tiểu Hề đến, Ôn Trì Vũ mới biết, hóa ra cũng không phải bốn người, mà là cả nhóm người đi chơi.
Rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, đã gặp ở quán net, họ vào Giai Mỹ mua một đống đồ ăn vặt đồ uống và rượu. Ôn Thu nghe nói họ và Ôn Trì Vũ đi chơi, lúc đầu không chịu lấy tiền, qua lại mãi mới kết thúc bằng việc giảm giá.
Xìu quá rõ.
Tiểu Hề khẽ đụng vào cánh tay Ôn Trì Vũ, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Thẩm Phó Dã trong đám con trai phía trước, lại ghé vào tai Ôn Trì Vũ nói:
"Nhưng mà… nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy như vậy, cậu ấy chỉ dẫn mỗi cậu đi chơi, cậu nói xem có rõ không?"
Nói xong cô ấy hài lòng nhìn thấy Ôn Trì Vũ đỏ mặt, cười hì hì.
Họ đi đến một nơi gọi là Hồ Lộc gần Nguyệt Tầm, nơi đó có thể cắm trại còn có thể nướng đồ.
Cả đám người loay hoay nửa ngày dựng xong lều, vừa định nướng đồ, bầu trời đột nhiên lại bắt đầu mưa. Mưa rất to, dội ướt họ hoàn toàn.
Thẩm Phó Dã cởi áo khoác của mình ra, trước sự chứng kiến của mọi người liền khoác lên người Ôn Trì Vũ, khiến cả đám người đều la ó trêu chọc.
Lạnh không?
Ngón tay cậu khẽ nắm lấy tay cô, phát hiện rất lạnh, lại nhíu mày.
Ôn Trì Vũ nhìn người cậu, chỉ còn lại chiếc áo thun trắng ngắn tay: Cậu không lạnh sao?
Lòng bàn tay cậu vẫn áp vào tay cô, nghe vậy nhìn cô:
"Tay tôi nóng hơn cậu."
Thế cũng đâu có nghĩa là cậu không lạnh.
Lều trại cũng không chịu nổi cơn mưa to như vậy, A Khoát xem dự báo thời tiết, chửi mấy câu tục tĩu rồi nhìn về phía Thẩm Phó Dã: Giờ làm sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!