Chương 21: “Đang nghĩ xem nên dẫn cậu đi chơi ở đâu.”

Đêm khuya, cơn mưa vừa mới tạnh không lâu lại ào ạt trút xuống.

Thẩm Phó Dã đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, trong bóng tối ngón tay cậu bật sáng đèn trong phòng. Điện thoại, bao thuốc và bật lửa được ném bừa lên bàn.

Cậu nghiêng người lấy chai nước trên bàn, vừa vặn mở nắp thì màn hình điện thoại sáng lên.

[Ôn Trì Vũ: Đừng có tùy tiện đi với người khác.]

Thẩm Phó Dã cụp mắt xuống, trong mắt lộ ra nụ cười. Cậu đặt chai nước trong tay về lại bàn, ngón tay vuốt mở màn hình, click vào trang trò chuyện của cô, phát hiện phía trên cùng hiển thị đang nhập tin…

Cậu nhìn một lúc, dòng đang nhập lại chuyển thành tên rồi lại thành đang nhập.

Nhưng một lúc sau, vẫn chưa gửi thêm chữ nào.

[Fn.: Đủ lâu rồi đấy.]

[Ôn Trì Vũ: Hả? Cái gì đủ lâu rồi?]

Cậu chưa trả lời ngay, cầm chai nước ngửa cổ uống một ngụm. Như thể có thể thấy được dáng vẻ cô bé ở đầu bên kia điện thoại vậy, cậu khẽ bật cười, cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa ngáy, với lấy bao thuốc rồi rút một điếu ngậm trong miệng.

[Fn.: Cậu cứ tiếp tục đi.]

[Ôn Trì Vũ: Tiếp tục cái gì chứ.]

[Fn.: Giờ đang nghĩ gì thế?]

Lúc đó Ôn Trì Vũ đang nằm sấp trên giường, Chu Tuế Tuệ vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc tối nay, liên tục gửi tin nhắn cho cô về anh chàng mà cô ấy vừa để ý trong phòng karaoke

Cô hờ hững trả lời, cứ chăm chăm nhìn vào trang trò chuyện của Thẩm Phó Dã mà ngẩn người, đến khi thấy góc trái trên hiển thị tin nhắn mới mới chuyển giao diện về phía Chu Tuế Tuệ.

Nghĩ mãi một lúc lâu, cô mới gửi tin nhắn đó.

Gửi xong, tim cô đập từng nhịp một, rõ ràng nhanh hơn nhiều, nhưng vẫn chưa bằng lúc nhận được tin nhắn trả lời của cậu. Còn có thể nghĩ gì nữa chứ.

Ôn Trì Vũ tim đập đến thở không ra hơi, ngón tay đặt trên màn hình không nhúc nhích, không biết phải trả lời thế nào.

Độ sáng màn hình dần dần tối đi, điện thoại bỗng rung lên một cái rồi lại sáng. Cô chớp mắt, tưởng là tin nhắn của cậu, nhưng đoạn chat vẫn dừng lại ở đó.

Ôn Trì Vũ vừa thả lỏng vai, thở ra một hơi, giây tiếp theo, điện thoại rung lên dữ dội hơn.

Lần này là Thẩm Phó Dã.

Cậu gọi điện đến.

Tim Ôn Trì Vũ lại đập nhanh hơn, cửa sổ phòng buổi tối không đóng, gió đêm rất lạnh, nhưng thổi lên da lại cảm thấy nóng thế nào ấy.

Alo. Giọng cô mềm hơn mọi khi,

"Cậu về đến nhà chưa?"

Cậu nghe ra được, im lặng một lúc, mới khẽ ừm một tiếng.

"Tôi không nghĩ gì cả." Ôn Trì Vũ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi trước đó của cậu.

Thẩm Phó Dã không nói gì, giọng trầm xuống cười.

Ôn Trì Vũ bị tiếng cười làm nóng hơn, ánh mắt cô cụp xuống, nhìn chằm chằm vào tay mình đang bấu ga giường.

Lúc đó, cả hai đều không nói gì, hai bên đều rất tĩnh lặng, tiếng hít thở của nhau rõ ràng, có một cảm giác thân mật mập mờ khó nói thành lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!