Chương 20: “Bên trong là ai vậy?”

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Ôn Trì Vũ đã bị điện thoại của Chu Tuế Tuệ đánh thức. Cô ấy nói mình quên làm hai bài tập, giờ sắp đến Giai Mỹ, bảo cô nhanh nhanh chuẩn bị bài tập sẵn.

Ôn Trì Vũ nửa mơ nửa tỉnh, xuống lầu mở cửa.

"Vậy hôm qua bọn họ ồn ào thế, thật sự là Lục Dật Khải viết thư tình cho cậu à?"

Chu Tuế Tuệ vừa chép bài tập vừa hỏi, Ôn Trì Vũ đang trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Cô lau khô nước trên mặt đi ra, tìm đồng phục mặc vào.

Ừm.

"Cậu định xử lý thế nào?"

"Hôm nay tìm cơ hội trả lại cho cậu ấy." Ôn Trì Vũ từ dưới lầu mang sữa và bánh mì lên, đưa cho Chu Tuế Tuệ một phần.

Chu Tuế Tuệ nhận lấy uống một ngụm:

"Thực ra không trả lại cho cậu ấy cũng được, không thì còn ngại hơn."

Nói rõ thì tốt hơn.

Ôn Trì Vũ nhìn giờ một cái,

"Còn bao nhiêu nữa, phải đi rồi."

"Sắp xong rồi sắp xong rồi."

Gấp rút chạy đua, đầu bút nhanh như bay, cuối cùng cũng điền đầy hai bài tập.

Chu Tuế Tuệ thở phào, sau đó đeo cặp lên, ngậm bánh mì, khoác tay Ôn Trì Vũ cùng ra cửa đi học.

Trên đường cô ấy hỏi:

"Vậy cậu có định đi Bắc Thành tham gia trại đông của đại học Kinh đô không?"

"Chị tôi muốn tôi đi, tôi nghĩ thêm đã còn thời gian mà." Cô tính toán đi một chuyến tốn kém khá lớn, hơn nữa khoảng thời gian đó hình như đúng dịp Tết.

Chu Tuế Tuệ nhớ ra điều gì đó:

"Trước không phải nói Thẩm Phó Dã được tuyển thằng vào đại học Kinh đô rồi sao? Cậu cứ đi đi, thế này thi đại học Kinh đô có nền tảng hơn, không lẽ cậu không muốn học cùng trường với cậu ấy à."

Ôn Trì Vũ hơi ngẩn ra, mím môi, giọng nhẹ nhàng: Muốn chứ.

Chu Tuế Tuệ nghe hai chữ đó, khẽ véo eo cô một cái, hai người nhìn nhau cười.

Hôm nay Ôn Trì Vũ vừa đến lớp, đã phát hiện trong chồng sách trên bàn mình có kẹp một mẩu giấy.

[Thứ bảy sinh nhật tớ đi hát karaoke ở Tụ Tinh, tôi cũng gọi Chu Tuế Tuệ rồi, cậu đến nhé?]

Ban đầu Ôn Trì Vũ không biết ai để lên bàn cô, cô nhìn quanh một vòng, Lục Dật Khải vẫn đang chú ý bên này, khẽ giơ tay một cái.

Ôn Trì Vũ thấy rồi, cô ngẩn ra thu hồi tầm mắt, cúi đầu cất mẩu giấy đi.

Thẩm Phó Dã vào vừa hay thấy cảnh này, cậu quét mắt nhìn Lục Dật Khải đó, rồi lại nhìn về phía Ôn Trì Vũ.

Giang Dụ đi sau cậu, không để ý bên đó, khoác vai cậu đưa màn hình điện thoại mình đến trước mặt cậu:

"Đệt, nhìn nhanh đi, tường ẩn danh lại bị cậu càn quét rồi. Cậu thế này, anh em bọn tôi có khi tốt nghiệp xong vẫn ế đấy."

Thẩm Phó Dã không đếm xỉa, hứng thú của cậu rất nhạt, không nhìn lấy một cái đã về chỗ ngồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!